Lời Yến Tự Lễ vừa rơi xuống, Thượng Doanh Doanh chỉ ngỡ hắn là tuyệt tình cự tuyệt. Đuôi mắt thoáng chốc phủ sương, con ngươi long lanh như ngấn nước, mười phần ủy khuất. Nàng hít mạnh mấy hơi, gắng không để lệ châu rơi xuống.
Yến Tự Lễ thấy thế, lòng căng thẳng như có dao cắt, suýt nữa vội vàng đưa tay lau nước mắt nàng. Nhưng Doanh Doanh bỗng nghiêng người tránh đi, vặn mặt sang một bên, giọng nghèn nghẹn:
“Ta… ta không sao. Có lẽ dưa ăn nhiều, lại thêm hơi say, đầu váng chút thôi.”
Nói ra chính nàng cũng biết là ngụy biện, song Yến Tự Lễ làm sao tin được. Hắn đau lòng khôn xiết, liền vòng qua bàn đất, thẳng quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Doanh Doanh ngơ ngẩn, thấy hắn vén tay áo, trịnh trọng nửa quỳ, ngửa đầu nhìn lên. Trong mắt hắn không còn phong thái ung dung ngày thường, mà chỉ còn lại nhẫn nại khắc chế, trầm trọng đến như đá tạ.
Thanh âm hắn thấp mà nhu:
“Huyện chúa tôn quý như ngọc, bổn vương nếu chẳng thể ngồi vào Thái tử chi vị, nào dám vọng cầu thú về?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT