Chỉ thấy nụ cười kia của Cố Tĩnh Chi, trong mắt Yến Tự Lễ lại chướng đến khó chịu, càng nhìn càng cộm. Hắn đè xuống ngọn lửa trong lòng, nghiêng người hỏi nhỏ Lai Thọ đi phía sau:
“Bọn họ… khi nào thì bắt chuyện cùng nhau?”
Lai Thọ vốn là kẻ tinh ranh, chỉ thoáng nhìn đã hiểu ý tứ chủ tử. Vội gãi đầu cười ha hả, đáp:
“Hồi bẩm gia, ước chừng là lần trước tiểu vương gia đến Đông Cung, vừa vặn gặp Ngọc Phù cô nương đang quét hành lang, liền thuận miệng trò chuyện vài câu. Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Nói xong, Lai Thọ còn cố ý cười xòa, thêm một câu cho đỡ gay gắt:
“Thật chẳng trách tiểu vương gia… Ngọc Phù cô nương quả thật xinh đẹp quá đỗi. Đến bọn nô tài thấy, cũng muốn nói vài câu đùa cho vui lòng nàng.”
Yến Tự Lễ nghe vậy, lửa giận trong ngực “tạch” một tiếng bùng lên, càng lúc càng dữ dội. Ngọc Phù rõ ràng là cung nữ của hắn, ngay cả hắn còn chưa nói với nàng mấy câu, thế mà người khác lại vội vàng tranh đến trước. Như thế còn ra thể thống gì!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play