Ngay cả việc gặp gỡ người quen bình thường mà Tuần Dạ Nhân cũng muốn can thiệp khống chế sao?
Người đàn ông biến mất một hồi.
Một lúc sau, gã tái xuất hiện, trầm giọng nói: "Vào đi!"
"Cảm ơn!"
Lý Hạo mỉm cười, nhanh chóng đạp xe đi vào trong.
Người đàn ông liếc nhìn bóng lưng hắn, lông mày khẽ nhíu, đè tay lên thiết bị màu đen bên tai, thấp giọng hỏi: "Ta còn chưa kiểm tra, có thể xảy ra chuyện gì không?"
"Không sao, cho hắn vào đi!"
"Rõ!"
Người đàn ông không nói gì thêm, chỉ là có chút bất ngờ, trước đó những người khác muốn gặp Viên lão đều bị cự tuyệt, nhưng người thanh niên này lại không bị cấp trên ngăn cản.
Viên Thạc sẽ sớm tham gia vào chuyến khám phá di tích nền văn minh cổ đại tiếp theo, nghe nói lần này khá quan trọng.
Để ngăn chặn việc rò rỉ thông tin cụ thể và bảo vệ sự an toàn của ông ta, gần đây Viên Thạc thực sự không gặp ai cả.
...
Viên gia tiểu viện.
Lý Hạo dừng ở cửa, để xe đạp sang một bên rồi tiến tới gõ cửa.
"Tự mở đi!"
Trong khu nhà nhỏ truyền đến giọng nói quen thuộc của lão nhân.
Trong sân lát gạch xanh, Viên Thạc đang luyện quyền, không dữ dội như Hổ đấu thuật mà là chậm rãi như một con rùa đang phơi mình trong ánh mặt trời, cảm thấy hết sức uể oải.
Lý Hạo đẩy cửa, cọt kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy lão sư, Lý Hạo lộ ra nụ cười.
"Lão sư!"
"Tìm chỗ ngồi đợi đi!"
Viên Thạc tiếp tục tung cú đấm của chính mình, không vội ngừng lại.
Viên Thạc tuy đã hơn 70 nhưng cơ thể vẫn rất cường tráng, dáng người không quá cao, ước chừng 1.7m, nhưng đối với người lớn tuổi thì rõ ràng không thấp, lúc còn trẻ có lẽ phải cao hơn nữa.
Tóc cũng hơi bạc, dưới chân đi một đôi giày vải, trông rất đơn giản.
Lý Hạo nhìn riết thành quen, ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn lão sư đánh quyền.
Thực sự chậm rãi!
Mỗi cú đấm đều như ốc sên nhúc nhích khiến người ta xem mà muốn ngủ gật, nhưng Viên Thạc vẫn như không biết mệt, ông ta đã đánh bộ Ô Quy quyền này không ít năm rồi.
Lý Hạo đã nhìn thấy nó từ lâu, còn tưởng rằng lão sư lại thêm một thuật nữa vào ngũ cầm thuật, Quy thuật!
Viên Thạc không nhìn Lý Hạo nhưng ông lại cảm ứng được Lý Hạo đang nhìn mình, thậm chí còn có thể đoán được Lý Hạo đang suy nghĩ gì.
Ngay sau đó, Lý Hạo đang định bưng một tách trà lên uống, Viên Thạc lúc nãy vẫn còn chậm rãi huy quyền đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Xuất hiện lần nữa, một nắm đấm đã đột ngột hiện ra ở trước mắt Lý Hạo!
Rất chậm, rất rất chậm!
Giống như một đoạn phim quay chậm, bất quá đến khi Lý Hạo muốn tránh né thì mới cảm thấy thân thể như bị ai đó khóa chặt, không thể nhúc nhích chút nào!
Mồ hôi trên trán Lý Hạo lập tức rịn ra!
Lúc bấy giờ, hắn cảm thấy như thể mình đang bị huyết ảnh nhìn chằm chằm, loại khủng hoảng sợ hãi, cảm giác nguy hiểm, nguy cơ sống còn ấy đang dâng lên trước mắt!
"Gầm!"
Hổ khiếu sơn lâm!
Âm ba công kích!
Bộp!
Một quyền đánh vào đầu, Viên Thạc thu quyền, Lý Hạo thậm chí còn không nhìn thấy ông ta thu quyền ra sao thì mọi thứ đã kết thúc.
"Gào cái gì?"
Viên Thạc có chút bất mãn, ông ta mắng: "Hổ khiếu sơn lâm của ngươi có khác gì tiếng mèo kêu không? Ngươi học Hổ đấu thuật nhưng lại diễn ra Miêu thuật!"
Lý Hạo có chút xấu hổ.
Lau mồ hôi trên trán, hắn đứng dậy nói: "Lão sư, vừa rồi người quá nhanh, ta không cảm giác được..."
"Đó là do ngươi quá yếu!"
Viên Thạc mất hứng, "Võ sư tam lưu dựa vào quyền cước, võ sư nhị lưu xem khí thế, võ sư hạng nhất thì khóa tinh thần! Ngươi còn chẳng bằng võ sư tam lưu!"
"..."
Lý Hạo xoa đầu, cũng không quan tâm, hắn quả thật không phải võ sư tam lưu.
Tam lưu trong miệng lão sư dù sao cũng là võ sư.
Hắn thậm chí còn không phải là một võ sư!
Cảnh giới Trảm Thập chính là như vậy!
Viên Thạc hay mắng hắn, hắn quen rồi.
Nói xong, ông lại gật đầu khen: "Cũng được! Tốt hơn trước đây! Ngày trước ngươi còn không rống nổi, xem như có chút tiến bộ... chỉ là đây không phải thứ ta hy vọng muốn thấy."
Ông vừa nói vừa lắc đầu, "Võ đạo sa sút, cường thân kiện thể là tốt rồi! Vẫn nên lấy việc khám phá các nền văn minh cổ đại làm việc chính, ít nhất sau này sẽ không lo ăn uống. Ta còn nghĩ, thiên phú của tên tiểu tử nhà ngươi không tệ, là một người bình thường chuyên tâm vào khảo cổ học, ít ra cũng có chỗ đứng. Trước khi ta về hưu, ta sẽ bố trí ngươi làm trợ giảng, như vậy mấy chục năm nữa có thể nối nghiệp ta rồi… đáng tiếc!”
Lý Hạo mỉm cười, không nói nhiều, hắn rót một tách trà cho lão sư, lại nhìn Viên Thạc, trong lòng cảm thấy có điểm kỳ lạ.
Cho dù là Lưu Long hay là Liễu Diễm, trên thân những người này đều có chút ánh sao trên người, mặc dù không mấy tinh khiết.
Đối với loại Tinh Quang Sư như Vương Minh thì hiển nhiên ánh sao trên người gã sẽ rất tinh bạch.
Còn lão sư... thật sự không có!
Nếu không, hắn đã sớm phát hiện từ lâu.
Lão sư chưa từng hấp thu năng lượng thần bí sao?