"Ngươi đang nhìn gì đó?"
Viên Thạc ngồi xuống, đá Lý Hạo một cái, thuận tiện cầm lấy chén trà tự mình uống cạn.
Lý Hạo suy nghĩ một chút, lựa từ tìm lời: "Lão sư, tại sao ngài lại khác với đội trưởng Lưu, ở gần đội trưởng Lưu, ta cảm thấy có chút âm lãnh..."
"Do năng lượng thần bí tiết ra ngoài thôi!"
Vẻ mặt Viên Thạc lãnh đạm, thản nhiên nói: "Hắn là đồ bỏ đi, phế vật, hấp thu quá nhiều năng lượng thần bí hỗn tạp cho nên không tiêu hóa hết, tất nhiên sẽ có một ít lọt ra ngoài, tạo cảm giác lạnh lẽo cho ngươi! Ta không phải là đồ bỏ đi như hắn."
"..."
Lý Hạo hoàn toàn không nói nên lời, lão sư rất ngông cuồng, hắn biết!
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy lão sư điên cuồng như vậy, vị kia dầu gì cũng là võ sư Phá Bách, vẫn là lão đại của đội chấp pháp.
Mắng như thế có thích hợp không?
Nhưng trong lòng cũng hơi kinh ngạc, ý của lão sư là ông ấy đã hấp thu năng lượng thần bí và tiêu hóa hoàn toàn rồi sao?
Viên Thạc lại nói: "Đừng nhìn nữa, nhìn cũng chẳng thấy gì đâu. Những điều trước đây ta đã dạy, hãy học và vận dụng cho tốt, dù yếu đến đâu thì ngươi cũng còn hơn Lưu Long, hiểu chưa?"
Lý Hạo rõ ràng!
"Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật"!
Nói như vậy, Thổ nạp thuật thực sự rất mạnh mẽ, có thể hấp thu hoàn toàn năng lượng thần bí ư?
Lý Hạo trước đó còn chưa có bao nhiêu cảm giác nhưng vào lúc này, hắn mơ hồ cảm nhận được bí thuật mà lão sư dạy mình thực sự rất mạnh.
Đương nhiên, lần này hắn tới, mục đích không phải là vì chuyện đó, mà là vì tinh quang năng trong ngọc kiếm.
Hắn rất mong lão sư mình sớm tấn cấp thành một Siêu Năng Giả, như vậy thì hắn sẽ càng có thêm niềm tin để đối mặt với nguy cơ.
Lý Hạo quan tâm nhìn người bên cạnh.
"Lão sư, ngài có thương tích trong người phải không?"
"Ha ha!"
Viên Thạc cười đến càn rỡ, "Đùa à, làm ta bị thương? Trước khi siêu năng xuất hiện, ta càn quét thiên hạ! Sau thời kỳ siêu năng bùng nổ, ta là khách quý của Tuần Dạ Nhân, tuy không phải tất cả Tuần Dạ Nhân đều là Siêu Năng Giả nhưng cũng là tổ chức lớn nhất trong lĩnh vực này, ngươi nói xem, ai có thể đả thương ta?"
"..."
Thứ Lý Hạo muốn không phải câu trả lời này.
Hắn không nhịn được lại nói: "Lão sư, ý của Lưu đội trưởng là bất kỳ võ sư Phá Bách nào cũng mang ám thương trên người. Năm đó ngài là võ sư đỉnh cấp, có phải… cũng chịu rất nhiều nội thương không, do đó nên mới không thể thăng cấp thành Siêu Năng Giả?"
"Đó là hắn thôi, hắn vốn là đồ bỏ đi mà!"
"..."
Sao miệng ông cứng thế?
Lý Hạo thấy rất mệt mỏi, tuy lão sư rất tốt nhưng miệng lưỡi đúng là không chịu kém ai, không thừa nhận mình có nội thương, đúng là khiến người ta bất lực.
"Chuyện này..."
Lý Hạo không còn cách nào khác hơn là trực tiếp nói: "Lão sư, đến bây giờ ngài còn chưa có thể thăng cấp thành Tinh Quang Sư, hẳn là phải có nguyên nhân chứ?"
"Ta quá mạnh!"
Viên Thạc cảm thấy tên học trò này của mình bây giờ không còn đặt mình vào mắt rồi.
Có ý gì?
Muốn chọc vào vết thương của ta?
Ha ha!
Đừng hòng!
Đương nhiên, cũng là bởi vì ông ta cảm thấy nói chuyện cùng Lý Hạo cũng vô dụng, đã vậy, nói thì nói, tên tiểu tử này biết thì đã sao?
Lý Hạo hiện tại thực sự lo lắng, lão sư quá cứng miệng.
Hắn lại nói: "Lão sư, nếu như ngài phục hồi ám thương, chẳng phải sẽ có cơ hội thăng cấp Tinh Quang Sư sao?"
"Ngươi tìm ta vì chuyện này?"
"Vâng."
"Rảnh rỗi sinh nông nổi!"
Viên Thạc không nói nên lời, rảnh quá sao?
Ông ta không thể không nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ta không thể thăng cấp là vì nhiều lý do. Trong ngoài đều có!"
"Lão sư có thể nói cụ thể hơn không?"
"..."
Viên Thạc cau mày, nhìn chằm chằm hắn một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi đáp: "Ta có "Ngũ Cầm Thổ Nạp Thuật", Tuần Dạ Nhân cũng đã cung cấp cho ta một số năng lượng thần bí và ta cũng đã hấp thu qua. Nhưng bởi vì thực lực năm xưa của ta quá mạnh, cho nên ta cần số lượng rất lớn, đó là một nguyên nhân!"
Lý Hạo gật đầu, là vì thiếu năng lượng thần bí.
"Ta đã già, các chức năng cơ thể cũng đã suy giảm, đây là nguyên nhân thứ hai!"
Lý Hạo lại gật đầu, thể chất của ông không còn đủ để thừa nhận sự trùng kích từ việc đột phá siêu năng ở cảnh giới Phá Bách.