Lạc Gia chỉ cảm thấy từng đợt tê dại từ tai lan ra khắp người.
Cậu giống như biết rõ phía trước là cạm bẫy, nhưng lại không kìm được bản thân mà dấn bước vào.
Suốt quá trình, Bách Yến vẫn chưa thật sự chạm vào cậu, không hề vượt giới hạn, khăn giấy cũng chỉ là đưa cho cậu qua một lớp ly cách. Nhưng thứ từ trường mơ hồ kia lại khiến Lạc Gia cảm thấy choáng váng.
Cậu biết đó là kỹ năng bị động của nam chính, chỉ cần đến gần là dễ bị mê hoặc.
Hai vị phụ huynh ngồi phía trước vẫn còn mải mê khen ngợi đối phương trong lĩnh vực kinh doanh, hoàn toàn không phát hiện bầu không khí căng thẳng và nóng bỏng phía sau.
Hình Lộ nói: “Ban đầu là định giúp xách đồ ăn, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Gia Gia là tôi đã biết đây là một đứa trẻ ngoan.”
Tưởng Lệ Oánh thích nhất là nghe người khác khen cháu mình, cháu trai nhà bà ưu tú như vậy, khen bao nhiêu cũng không thấy đủ. Sắc mặt nghiêm túc cũng dịu đi đôi chút: “ Thằng bé nhà chị cũng hiếu thuận thật đấy, đêm hôm khuya khoắt còn chịu đi cùng chị ra ngoài.”
“Nó ấy hả, lôi nó ra ngoài là y như ai thiếu nó tám trăm vạn vậy.”
“Giờ đám trẻ con đều vậy cả, bọn nó thích chơi với bạn bè cùng lứa tuổi hơn.”
“Nhà chị sinh vào tháng mấy nhỉ?”
…
Lạc Gia vẫn không nhúc nhích. Thái độ và hành động khác thường của Bách Yến, cộng thêm sự nhiệt tình có phần thái quá của cô gái kia khiến cậu hiểu ra, cái gọi là “giúp đỡ” của nam chính là như thế nào.
Thấy cậu không trả lời, Bách Yến lại hỏi: “Thực sự nóng à?”
Lạc Gia đáp: “Có chút, cũng tạm.”
Giờ thì không chỉ mặt nóng, mà cả sau lưng cũng bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Lúc này Bách Yến mới thong thả thu tay lại.
Cô gái kia bị cảnh tượng này làm cho sững người, không còn chen tới nữa. Lúc này Lạc Gia mới có thể thở ra luồng khí bị nghẹn trong lồng ngực.
Động tác của Bách Yến trông như rất tùy ý, nên Hình Lộ ngồi phía trước đang trò chuyện cũng không chú ý tới, chỉ nghe thấy từ “nóng”, liền điều chỉnh điều hòa xuống thấp một chút: “Nhiệt độ thế này ổn chưa?”
Lạc Gia đáp: “Được rồi ạ.”
Dưới ánh mắt hai bên phụ huynh cứ như đang diễn kịch, dù Lạc Gia có nội tâm mạnh mẽ đến mấy thì lúc này mặt vẫn đỏ bừng.
Cậu không kìm được mà liếc nhìn kẻ ngồi bên cạnh, còn Bách Yến thì trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, sau khi giải quyết xong phiền lòng liền mở điện thoại. Trò chơi mới đã tải xong, hắn lập tức vào cửa hàng game, mua toàn bộ trang phục cho nhân vật chỉ trong một lần.
Thay một bộ thời trang sáng lấp lánh của Lạc Dương, rồi điều khiển nhân vật cưỡi thú phi ra khỏi thành. Nhưng ngay lập tức bị mấy con lợn rừng du đãng ngoài vùng ngoại ô húc quay trở lại.
Khoảnh khắc đó, Lạc Gia có thể cảm nhận được khí thế đại lão ở khu an toàn đang hồi máu đột nhiên bùng lên dữ dội.
Không biết là ai đang tạo ra khí thế khủng bố như vậy, khu phía sau tối mờ, nhưng màn hình điện thoại rất sáng, dù không cố tình nhìn, hình ảnh vẫn đập vào mắt.
Chỉ thấy đại lão kia chạy tới sàn giao dịch, mua một bộ trang bị thần cấp rồi quay lại vùng ngoại ô. Lợn rừng bị chém từng con một, khiến những người chơi mới đang làm nhiệm vụ đều khiếp sợ đến ba phần, Thành Lạc Dương lập tức xuất hiện một "sát thủ lợn rừng"!
Lạc Gia còn thấy trên kênh chat công cộng có người chơi mới hỏi:
[ Lợn đâu rồi, sao lợn biến hết rồi? ]
Lợn còn đang đợi bản đồ hồi sinh.
Lạc Gia nhất thời không biết nên thương cảm cho đám lợn, hay là thương cảm cho đám người chơi.
( trời má ,đoạn này tui ko bt chỉnh kiểu j nên mí ngừi thông cảm nha , nói thật chứ tui có chơi game bao giờ đâu mà hiểu . Xin lỗi vì đã làm phiền😓🙏)
Không đúng, có lẽ trước tiên nên thương cảm cho chính mình.
Cậu có thể cảm giác rõ ràng từ nãy đến giờ, bên cạnh như có thứ gì cứ dính lấy mình, ánh mắt dò xét của cô gái kia vẫn không chịu rời đi.
Tới tận lúc xuống xe, cô vẫn như mất hồn. Bách Yến có tám người yêu cũ đều là nữ, sở thích giới tính không thể đột ngột thay đổi, còn người con trai dáng vẻ như xác ướp kia rõ ràng chẳng thân quen gì với hắn.
Vậy mà cô lại thật sự tin tưởng, còn đỏ mặt tim đập!
“Á á á, cái tên thẳng nam chết tiệt này đúng là biết diễn trò!”
Xe đi tới cổng khu dân cư, hai vị phụ huynh phía trước vẫn đang nói chuyện tuổi tác của bọn trẻ.
“Ha ha, thế là A Yến lớn hơn Gia Gia hai tháng đấy.”
Lúc xuống xe, Lạc Gia vừa vặn nghe thấy Bách Yến nói: “Gọi anh đi.”
Dù là người có tính tình tốt, Lạc Gia cũng bị tên này làm cho tức đến phát cáu: “Chúc ngủ ngon nhé.” Trong giấc mơ, cái gì cũng có thể xảy ra.
Hai bà cháu bày tỏ lòng cảm ơn, Lạc Gia lấy từ túi nylon ra hai quả quýt đưa cho Bách Yến.
Xe lại lăn bánh lần nữa. Từ gương chiếu hậu, Hình Lộ thấy con trai mình tay trái cầm quả quýt, tay phải chơi điện thoại: “Mẹ nhớ con không thích ăn cái này mà, để lên xe cho mát đi.”
Bách Yến chỉ “ừ” một tiếng.
Xe thương vụ phía sau không gian không nhỏ, nhưng cô nữ sinh lại ngồi về phía gần Bách Yến, nhìn hắn như thể đang bị cả một tiểu đội bao vây, vẻ mặt đáng thương vô cùng, nên dứt khoát diễn luôn một màn kịch. ( Nguyên gốc là Lạc Gia nhưng tui thấy ko hợp logic lắm nên để thành Bách Yến nha ^^)
Sau khi về đến nhà, Hình Lộ ngồi vào hàng ghế sau, mở cửa xe ra tìm, nhưng quả quýt lại không thấy đâu.
Cô tìm đi tìm lại một lượt cũng không thấy, sao lại biến mất được chứ?
..
Trăng tròn đã lên cao, khu dân cư về đêm không còn náo nhiệt như lúc chạng vạng, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng.
Tưởng Lệ Oánh ngủ sớm, về nhà thu dọn xong liền tắt đèn nghỉ ngơi. Lạc Gia lấy phần bài tập đã chuẩn bị từ ban ngày ra làm, cậu vốn vừa thi đại học xong, kiến thức còn in rõ trong đầu, làm bài trôi chảy như có thần trợ giúp.
Tiểu Dương tìm được ý tưởng mới, sau khi cậu giải xong đề, nó sẽ tự động bổ sung thêm thông tin.
Tiếng ồn từ nhà bên phá vỡ sự yên tĩnh ấy. Lạc Gia dừng bút, bên tường truyền đến tiếng phụ nữ hét lên cùng âm thanh đồ đạc bị đập vỡ.
Hơn mười phút sau, mọi thứ mới dần yên lại.
Lạc Gia lục lại ký ức về thế giới này, bên cạnh là một đôi mẹ con, chỉ là họ hầu như không giao lưu gì với hàng xóm, nên cậu cũng chẳng biết rõ nhiều.
Cậu không định can dự vào chuyện riêng của người khác, bèn đeo tai nghe vào, làm xong bài tập thì chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc đó, một giọng nam trầm, lạnh lẽo vang lên ngay bên tai.
[ Chào ngài. ]
Âm thanh đột ngột khiến Lạc Gia giật mình quay trái quay phải nhìn quanh!
[ Ta ở trong đầu ngài, không cần hoảng. ]
Chẳng trách nghe quen tai như thế, mang theo mùi vị như tuyết rơi lạnh lẽo phủ sương mù.
Vì chỉ nghe qua một lần, hơn nữa lần này giọng của hệ thống nghe như có chút khác biệt, vừa giống đang vui lại như đang do dự, cậu nhất thời không nhận ra được.
[ 951? ]
[ Đúng vậy. Xin lỗi vì đã để ngài phải đợi lâu. Ngài chắc đã đọc nguyên tác truyện tranh rồi, có vấn đề gì muốn hỏi không? ]
Nếu như nói Tiểu Dương là một hệ thống mềm mỏng, thì 951 lại là loại thép lạnh nghiêm túc đến mức gần như vô cảm.
Từ điển của nó không chứa từ dư thừa, trò chuyện với ký chủ lại càng là chuyện không tưởng.
Lạc Gia tắt đèn bàn, đeo miếng bịt mắt ấm, mùi hương từ chiếc chăn tỏa ra làm cậu thấy dễ chịu, điều chỉnh lại tư thế thật thoải mái.
Dáng vẻ thả lỏng đó khiến ngay cả 951 cũng không tự chủ được mà buông lỏng theo. Đây là lần thứ hai nó đối mặt với ký chủ, mà người trước mặt là một người chỉ cần ra tay liền có thể mang về 20 vạn điểm tích lũy, một ký chủ khiến các hệ thống khác đỏ mắt. Thật ra… nó hơi căng thẳng.
Lạc Gia: [ Vấn đề thì cũng kha khá, nhưng điều tôi muốn biết nhất lúc này là , nếu theo cốt truyện nguyên tác, nam chính thực hiện thử thách rồi hẹn hò, thì nhiệm vụ làm người yêu số 9 chỉ cần đồng ý khi nam chính hỏi là được. Cho dù không làm gì cũng có thể vượt qua đoạn này. Vậy tại sao còn phải tìm người đóng vai? ]
[ Vì nam chính sẽ không hỏi. ] 951 nhớ lại tám lần trải nghiệm đau đớn trước, đôi mắt điện tử đẫm nỗi u sầu, [ Thế giới này từ khi được tạo ra đã dựa vào ý chí của nam chính để vận hành. Nó đã lặp lại 88 lần, nhưng lần nào cũng bị ngắt ở thời cấp ba của nam chính. ]
[ Có liên quan đến người yêu số 9? ]
[ Đúng. Cục xuyên không phát hiện nam chính bài xích đồng tính. Thời điểm này Bách Yến vẫn là trai thẳng, sau khi có ý thức tự chủ, hắn không đi theo cốt truyện nữa. Khi người bên cạnh ép buộc thử thách kết đôi, hắn lập tức ném cả bài viết đi. Thậm chí vì quá ghê tởm gợi ý đó mà hắn chọn xuất ngoại luôn, dẫn đến toàn bộ cốt truyện về sau sụp đổ].
[88 lần rồi mà nhân vật công , thụ còn chưa từng gặp nhau, ngươi tin nổi không!! ]
[ Không có người yêu là đáng đời hắn!!! ]
Nói đến đây, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của 951 cũng bắt đầu vỡ giọng.
Đủ để thấy nó đã bị hành hạ tinh thần đến mức nào.
Lạc Gia: [……]
Rất giống phong cách mà Bách Yến có thể làm ra.
May mà ngay từ đầu cậu đã quyết định đợi 951 quay lại mới hành động.
Không vội lập kế hoạch lung tung.
Nói mới nhớ, không biết giữa cậu và con số 9 này có duyên phận gì không.
Vừa là hệ thống nhiệm vụ số 9, lại vừa là người yêu số 9 của nam chính.
[ Đây chẳng phải truyện đam mỹ sao? ] Đam mỹ mà là thẳng nam?
[ Gặp cú sốc liền cong. ]
951: [Muốn thế giới này vận hành bình thường, ít nhất phải để công chính và thụ chính gặp được nhau, như vậy cốt truyện chính mới được khởi động. Cho nên sau khi tôi tiếp nhận nhiệm vụ, đã lần lượt tìm tám người ký chủ, ai nấy đều là cao thủ tán gái trong truyền thuyết…]
951 quả thật rất cẩn trọng. Người đầu tiên nó tìm là một "tay câu cá” chính hiệu ngoài đời, chân đạp năm thuyền mà không lật. Người thứ hai là quán quân của hệ thống xuyên nhanh. Người thứ ba là nam phụ hào quang rực rỡ trong các tiểu thế giới bị vạn người ghét bỏ… Nói chung, cơ quan quản lý đã cấp cho 951 không ít tài nguyên, nhưng kết quả thì sao? Dù khởi đầu thuận lợi cỡ nào, đến cuối cùng cũng đều sụp đổ.
Trên người Bách Yến có một loại trực giác vô cùng đáng sợ, giống như hắn có thể cảm nhận được những người đến từ “thế giới bên ngoài”. Một khi cảm thấy có người có ý đồ với mình, hắn lập tức xác định được đối phương là kẻ xuyên việt, rồi… tống họ ra khỏi thế giới này luôn.
Điển hình như vị ký chủ thứ 8, người chỉ vừa mới chuyển đến trường, mới dụ dỗ Bách Yến một lần theo nhắc nhở của hệ thống, lập tức lại bị “chuyển trường” một lần nữa.
Lạc Gia ngáp một cái, giờ này đồng hồ sinh học của cậu đã đến lúc cần nghỉ ngơi.
Cậu cơ bản đã hiểu chuyện, nhưng vẫn còn một nghi vấn:
“Tôi đâu phải chuyên gia công lược". Tôi chỉ biết công lược... toán học thôi.
951: [Ngài không cần ].
951 nhìn chằm chằm chàng thiếu niên trung học gương mặt thanh tú trước mắt. Vì tám vị ký chủ trước đó sau khi thất bại đều bị ném vào các thế giới trừng phạt cấp thấp, trải qua đủ kiểu ngày tháng tồi tệ, khiến tâm trạng của 951 hiện giờ cực kỳ sa sút.
Nó cuối cùng cũng hiểu thế nào là [Vô pháp công lược ] rồi. Ai yêu thì yêu đi, tôi hết hy vọng rồi.
Lần này, 951 không còn cố tìm “cao thủ công lược” nữa, mà chỉ đơn giản tìm một linh hồn nhìn thuận mắt, tính toán cùng nhau thất bại, sau đó đi xuyên các thế giới khác tìm tám ký chủ cũ lập đội đánh boss.
Dĩ nhiên, kế hoạch đó vi phạm nghiêm trọng các quy định của Cục Thời Không nên 951 sẽ không nói cho ký chủ biết. Thậm chí nó còn giả bộ nghiêm túc cổ vũ một câu:
[Ký chủ đừng nản chí, chỉ cần không cố công lược nam chính, vẫn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.]
Toàn là xạo xạo.
Lạc Gia: “Không công lược hắn, vậy nam chính có chịu để tôi tiếp nhận làm người thứ 9 không?”
Cậu vẫn còn nhớ việc 951 đã giúp đưa bà về lại bên mình, trong lòng muốn báo đáp phần ân tình đó nên dù buồn ngủ vẫn cố gắng hỏi.
951: [Có!] – Không hề có.
Bằng không, tại sao 80 lần trước vẫn cứ thất bại?
951 bị lương tâm gõ trống, nhưng vẫn cắn răng lừa cậu một câu.
Lạc Gia đã rất mệt rồi, vừa nghe được đáp án đã yên tâm nhắm mắt lại.
Cậu nghe được trong đầu 951 bắt đầu phát ra tiếng mưa rơi nhẹ nhàng để dễ ngủ, khẽ nói:
[Ngủ ngon.]
951 hóa thành một cụm sáng mờ, nhẹ nhàng phủ lên người cậu như cái chăn mỏng. Nó lặng lẽ nhìn ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ.
Nhanh thôi…
..
Sáng hôm sau.
Lữ Vệ Dương tới lớp sớm, giờ tự học chưa bắt đầu, lớp học đang là lúc ồn ào nhất trong ngày.
Cậu nhìn hàng ghế trước, Lạc Gia cũng cầm một quyển sách, nghiêm túc cùng bạn cùng bàn là Ngải Quỳnh làm đề ngữ văn.
Lữ Vệ Dương:
“Đây là diễn trò để phòng lão sư bất ngờ kiểm tra sao? Đừng tưởng giáo viên đứng trên bục không thấy mấy người làm gì nhé.”
Cậu còn nhớ hôm qua, Lạc Gia đang ngồi ăn mì dưới bàn trong giờ học mà.
Tốc độ hoàn lương này… có phải hơi quá nhanh rồi không?
Ngải Quỳnh: “Lần sau bảo ông chủ cho thêm chút giấm, ngon hơn nhiều đấy.”
Lạc Gia: “Ừm.”
Ngải Quỳnh quay đầu lại:
“Sao trông mặt cậu như người bị suy thận vậy?”
Lữ Vệ Dương cười ngạo mạn:
“Cậu từng thấy 3 giờ sáng ở Lạc Dương chưa? Biết ‘Lạc Dương vô heo’ là gì không?”
Ngải Quỳnh: “Cái gì quỷ vậy?” ( tui cx muốn nói lời này)
Chiều hôm qua , Lữ Vệ Dương hẹn lớp bên cạnh ra sân chơi bóng, đang đánh đến hồi gay cấn thì Bách Yến đột nhiên xuất hiện.
Mấy đứa như A Đinh sợ bị đánh quá thảm, về trường sẽ bị thầy Sử Mặc dạy dỗ, liền gọi cả thầy thể dục của lớp bên đến chi viện.
Trước khi đi, đám người còn buông lời khiêu khích:
“Vương bài thật sự còn chưa ra sân. Đợi đến lúc đó, để Bách Yến nếm thử thế nào gọi là ‘đuổi theo không kịp’.”
Vậy mà Bách Yến mặt không đỏ, tim không đập, chỉ thản nhiên đi rửa tay, rồi móc ra một quả quýt ngồi gặm bên sân bóng.
“Về ngủ đi?” – Lữ Vệ Dương khi đó cũng mệt hết hơi.
“Không, đi giết quái với tao.” ( thôi thì đổi giết heo thành giết quái v)
Đêm đó, cho đến khi danh hiệu “Lạc Dương vô heo” lan truyền khắp máy chủ, Lữ Vệ Dương mới kéo được tên điên này sang trò khác.
Người chơi khác có thở phào hay không thì không rõ, nhưng Lữ Vệ Dương thì đến sáng nay nhìn thấy thịt heo là muốn ói.
Tại sao lại có người tràn đầy năng lượng đến thế?
Bạn gái cũ của hắn chịu được thật sao?
Lữ Vệ Dương bất giác dâng lên một lòng kính nể sâu sắc với bạn gái cũ của người kia, đều là những chiến thần sống cả!
Cậu xé bịch sữa bò, hô về phía trước:
“Lạc Gia! Bài tập đâu!”
Lạc Gia quay đầu lại, má phồng lên vì còn đang nhai mì, mơ hồ đáp:
“Cậu muốn bài tập?”
Lữ Vệ Dương cười rạng rỡ:
“Từ hôm nay trở đi, cậu chính là huynh đệ che mặt chưa gặp của tôi!”
Lạc Gia ném bài tập cho cậu:
“Cậu mà nộp cái này, cô giáo Ngữ văn sẽ khóc trong WC mất.”
Ngải Quỳnh bật cười, ném cho Lữ Vệ Dương ánh mắt kiểu “trí tuệ có hạn”.
Lạc Gia tối qua không ngủ ngon lắm. Chắc là do trước khi ngủ, 951 kể chuyện nam chính “xử lý” cả đám ký chủ trước khiến cậu mơ thấy mình khóc lóc cầu xin nam chính tha cho, thậm chí còn nguyện làm bài tập gán nợ giúp hắn.
Nhưng nam chính lại bắt cậu phải nhặt đầy một giỏ quýt mới được sống.
Giờ đầu óc cậu toàn là quýt nhảy múa…
Cậu lặng lẽ ăn mì, cầm ly đi lấy nước.
Ở cửa sau lớp, Bách Yến vai khoác túi đơn, tai đeo một chiếc tai nghe màu xanh lam, sợi dây nhẹ nhàng đung đưa theo từng bước chân, bóng mờ in xuống làn da trắng ngần.
Lạc Gia vừa lấy nước xong, hai nam sinh phía sau đang đùa giỡn bỗng va mạnh về phía cậu.
Ly nước rơi khỏi tay nhưng một bàn tay khác đã kịp thời vươn ra, bắt lấy chiếc ly.
Người kia đẩy hai tên gây sự ra, đặt lại ly vào tay cậu.
“Ngơ ra làm gì?”
Lạc Gia như sực tỉnh, quay đầu nhìn lại, Bách Yến đã quay về chỗ ngồi từ lúc nào.
___
Lạc Dương vô heo:)) ai giúp tui với😓