Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua những tán lá ngô đồng, rọi xuống mặt đất thành từng mảng sáng lốm đốm. Vào giờ cao điểm buổi sáng, con phố trở nên náo nhiệt hẳn lên với đủ loại cửa hàng đồ ăn sáng rực rỡ sắc màu. Người đi lại phần lớn là dân công sở hoặc học sinh từ trường trung học Việt Minh gần đó.
Trước một tiệm bán bánh bao chiên, rất đông học sinh đang xếp hàng chờ mẻ bánh mới ra lò.
Nhân viên cửa hàng mở nắp vung gỗ ra, hơi nóng bốc lên cùng với những chiếc bánh bao trắng mềm, tròn trịa. Một làn hơi mù mịt phả thẳng vào mặt Lạc Gia, cậu lập tức nhắm mắt lại, cố gắng giảm bớt cơn choáng váng vì chưa quen với thế giới mới.
Vài giây trước, cậu vẫn còn đang rơi tự do trong một chiếc máy bay, bên tai là những tiếng hét thất thanh và những lời cầu nguyện dồn dập. Khi cậu nghĩ rằng mình chắc chắn không qua khỏi, một giọng nói vang lên trong đầu hỏi cậu có muốn ký kết với hệ thống để xuyên đến một thế giới khác và sửa chữa cốt truyện không. Nếu thành công, cậu sẽ có cơ hội sống lại.
Được sống tiếp thì ai lại muốn chết cơ chứ? Mà tốc độ rơi quá nhanh cũng không cho cậu thời gian suy nghĩ, Lạc Gia lập tức đồng ý.
Ngay sau khi vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, cậu đã thấy mình đứng ở tiệm đồ ăn sáng này. Còn chưa kịp làm quen với thế giới mới, cơn ù tai qua đi thì cậu đã nghe thấy tiếng nhân viên cửa hàng hỏi:
“Cậu muốn ăn gì? Bánh bao chiên, sủi cảo, bún hay là món khác?”
Lạc Gia không biết món nào ngon, bèn tiện tay chỉ vào món mà cô bạn học cạnh bên đã chọn để lấy lòng:
“Cho tôi giống cô ấy.”
Cô gái xinh xắn ấy tò mò quay sang nhìn cậu một cái, phát hiện cậu có vẻ trạc tuổi mình, nhưng lại không mặc đồng phục trường, liền hỏi:
“Học sinh chuyển trường à?”
“Bạn biết không?” Cậu đáp, “Tôi còn chẳng rõ nữa là.”
“Đoán vậy.” Cô nàng tinh nghịch chớp mắt một cái rồi theo dòng người rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Gia đã cầm trên tay phần bữa sáng còn nóng hổi, tránh xa khỏi dòng người đang chen chúc mua sắm ở cửa tiệm. Cậu bước vào ven đường, để từng bước từng bước làm dịu cơn choáng váng, rồi chậm rãi cảm nhận được năng lượng mềm mại của gió thu lướt qua gương mặt, nghe được tiếng lá cây xào xạc trên đầu, và cả tiếng học sinh cười đùa, tranh cãi rôm rả bên tai. Chính vào lúc ấy, cậu mới thật sự có cảm giác mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
【Hệ thống, mày biến đâu rồi?】
Rất nhanh, trong đầu vang lên một giọng nữ dễ nghe:
【Chào buổi sáng thân mến ~ tôi là Tiểu Dương của bộ phận chăm sóc khách hàng, sẵn sàng phục vụ bạn tận tình! Hệ thống 951 của bạn hiện đang tham gia hội nghị tư liệu, tạm thời do tôi thay mặt giải đáp mọi thắc mắc nha ~】
Lạc Gia không ngờ rằng hệ thống ở thế giới này lại cũng bận rộn như vậy, không những lo nghĩ chuyện thế thân, còn phải chạy KPI nữa chứ.
Không dễ chút nào, Lạc Gia lập tức nhập vai, bắt đầu vào việc:
【Cho tôi cốt truyện trước đã.】
Không có cốt truyện thì chẳng biết bản thân hiện tại là ai, tiếp theo phải làm gì, càng không nói đến việc hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ vài giây sau, một khung truyện tranh mờ ảo hiện ra trước mắt cậu, bên cạnh còn xuất hiện một loạt bình luận đang thay đổi liên tục theo từng trang truyện được lật.
【Tác giả đúng là biết kéo dài cốt truyện thật đấy! Đọc muốn đập bàn bỏ truyện luôn rồi!】
【Tam quan bị đánh bại bởi ngoại hình mất rồi, đẹp trai thì có thể làm mọi thứ à? Tính cách tệ như vậy mà vẫn được tha thứ sao?】
【Đọc truyện này mà không phát điên mới lạ đó!!】
Những lời bình đầy màu sắc giống như pháo hoa nổ tung trong đầu Lạc Gia, vừa chói mắt vừa ồn ào, không cách nào tránh được, cũng chẳng có cách nào che chắn. Trong cái thế giới này, cậu không có nổi một góc bình yên.
Trên bìa truyện là dòng chữ lớn lấp lánh:[ Vô pháp công lược hắn ].
Lạc Gia đọc rất nhanh. Truyện kể về nam chính tên Bách Yến, sở hữu một loại “từ trường đặc biệt”, đi đến đâu cũng hấp dẫn sự chú ý của tất cả các chàng trai. Chỉ có nam chính thụ là không bị ảnh hưởng, vì thế hai người tình cờ trở thành bạn cùng phòng ở đại học, dần dần nảy sinh tình cảm trong quá trình sống chung. Tình yêu cứ thế âm thầm lớn dần giữa hai người, nhưng mãi vẫn chưa ai chịu bước thêm một bước để phá vỡ ranh giới.
Nguyên nhân là vì Bách Yến — người hội tụ đầy đủ điều kiện trời sinh để đào hoa, cộng thêm tính cách phong lưu lãng tử — rõ ràng không thể nào sống độc thân quá lâu. Trước khi chính thức đến với thụ chính, cậu ta đã từng hẹn hò với tận 18 người yêu cũ.
Mười tám người!?
Lạc Gia tưởng mình đọc nhầm, vội vàng quay lại nhìn kỹ một lần nữa.
… Các đại thần, mọi người vẫn ổn chứ?
Điều này khiến Lạc Gia cũng phải bất ngờ cảm thán — có lẽ bất kỳ ai khi nhìn thấy số lượng người yêu cũ như vậy cũng khó mà giữ được vẻ bình tĩnh.
Tất nhiên, một khi đã xác định tình cảm với vai chính thụ, thì Bách Yến nhất định sẽ chung thủy son sắt, giữ thân như ngọc.
Sở dĩ nói “nhất định”, là bởi vì truyện này vẫn đang tiếp tục ra chương.
Lạc Gia nghĩ, nếu đổi sang cách nói hiện đại thì kiểu nhân vật này chẳng phải là kiểu “trai đào hoa vì nữ chính mà từ bỏ cả khu rừng người yêu cũ” sao? Chỉ là đổi sang bối cảnh cổ trang kiểu "công tử phong lưu" mà thôi.
Cho nên điều khiến người ta bị thu hút không phải là cốt truyện, mà là nhân vật công có phần phù phiếm, hào hoa.
Dùng nguyên văn của tác giả truyện tranh để miêu tả, thì Bách Yến chính là đóa hoa kiêu sa nở rộ giữa vùng đất quý giá.
Bỏ qua phần xây dựng nhân vật, chỉ riêng phần vẽ tranh thôi cũng khiến người ta thấy quá sức mãn nhãn — từng họa tiết nhỏ đến mức một bức tường phía đông cũng được thiết kế tỉ mỉ tới mười phần — dẫn đến việc độc giả càng xem càng mê, càng theo dõi càng nghiện, cuối cùng trực tiếp chìm đắm không thể thoát ra.
Lạc Gia xuyên tới đúng thời điểm câu chuyện mới bắt đầu được vài năm. Khi đó là giai đoạn Bách Yến còn đang nổi loạn trong những năm trung học cấp ba — thời kỳ hoang dại nhất của hắn — chỉ xuất hiện trong một vài hồi ức trong truyện tranh mà thôi. Còn thân phận hiện tại mà Lạc Gia đang nhập vào chính là… người yêu thứ chín của nam chính.
Nếu nhìn tổng thể, thì nhân vật này thuộc về giai đoạn chuyển tiếp, có vai trò kết nối giữa các mối quan hệ.
Sau khi xác định rõ vai trò và vị trí của mình, Lạc Gia lại đưa ra một câu hỏi đầy tính linh hồn:
【Vậy… tôi có cần phải chinh phục nam chính không?】
Tuy hỏi vậy, nhưng trong lòng cậu đã sớm có đáp án. Rõ ràng là không cần — nhìn tiêu đề truyện cũng đủ hiểu, đến thụ chính còn chưa “công lược” thành công, cậu thì chờ gì mà đòi chen hàng? Lúc này mà manh động thì chỉ có nước vỡ đầu.
Sau khi nghĩ thông, Lạc Gia cảm thấy cả người nhẹ nhõm đi không ít.
Nhân viên hỗ trợ Tiểu Dương:
【... Xin chờ một lát, Tiểu Dương sẽ đi kiểm tra lại hướng dẫn sử dụng hệ thống một chút.】
Vấn đề này vượt quá thẩm quyền xử lý, Tiểu Dương lập tức rơi vào trạng thái “đơ máy”.
Thấy hỏi cũng không ra được thêm gì, Lạc Gia cũng không làm khó nó, mà nhẹ nhàng nói như đang an ủi một con thú nhỏ đang sợ hãi:
【Hay là, trước mắt cứ đợi xem tình hình?】
Có lẽ vì giọng điệu của Lạc Gia quá nhẹ nhàng, Tiểu Dương chỉ biết “chít chít” một tiếng rồi rụt rè rút lui, trước khi đi còn nhỏ giọng hỏi Lạc Gia có thể cho nó bốn sao đánh giá không.
Lạc Gia bấm luôn năm sao, rồi nhìn Tiểu Dương nhảy nhót kiểu như đang múa Tango rời đi.
Quay lại thế giới trước khi vào hệ thống, Lạc Gia chỉ có thể tự thân vận động. Lần này không có chế độ hướng dẫn, cũng không có kiểu tự động dẫn đường đánh quái gì cả. Cậu chỉ có thể dựa vào phần giới thiệu cốt truyện trong nguyên tác truyện tranh mà mình đã từng đọc qua, mà cậu thì lại… lười đọc, bỏ qua luôn cho nhẹ đầu.
Hai bên đường có khoảng năm, sáu học sinh đang tụ tập ồn ào, tiếng cãi vã thu hút không ít học sinh đang đi ngang phải dừng lại hóng chuyện.
Người hét to nhất là một nam sinh mặt vuông đang ôm quả bóng rổ, tức giận chỉ tay về phía một nam sinh tóc xoăn trông hơi lấc cấc:
“Lữ Vệ Dương! Mày đừng có mà chạy như thằng hèn!”
“Ha ha, tao chạy hồi nào? Nếu có chạy thì cũng là cái bóng bay phát tin ấy nó tự chạy nhé!”
“Mày học dốt như chó còn không biết xấu hổ, định dạy đời ai?!”
“Ai da, tao vừa tìm ra mục mở rộng S rồi, không thấy thì cũng chả sao, chắc nó nằm ngay chỗ cái bồn cầu ngoài trang chủ ấy mà!”. ( thấy sai sai mà ko bt sửa kiểu j)
Nam sinh tóc xoăn bên cạnh cười ha hả, khiến đối phương tức đến mức gần như sắp nhảy dựng lên. Trận cãi nhau nhanh chóng biến thành trận chửi nhau nảy lửa, Lạc Gia liếc qua một cái rồi quyết định đi vòng qua lối nhỏ bên cạnh để né.
Nhưng cậu còn chưa kịp đi được mấy bước thì bị một quả bóng bay qua từ đám đang gây chuyện đập trúng tay, làm hộp đồ ăn sáng cậu cầm theo rơi thẳng xuống đất, cả há cảo chiên và bún văng tung tóe đầy vỉa hè.Nam sinh tóc xoăn tiếp tục lớn tiếng gào lên với giọng điệu đầy châm chọc:
“Thằng rác rưởi! Ném còn không trúng! Mày nên về mà học lại môn ném bóng từ cấp mẫu giáo đi, đồ chưa dứt sữa!”
Sau khi nói xong, cậu ta rõ ràng cảm thấy sảng khoái, lúc này mới chịu quay sang nhìn người vừa bị vạ lây.
Cậu ta móc ví, giơ mã QR ra trước mặt Lạc Gia:
“Cái thằng ném bóng như hạch kia đúng là không ra gì. Quét mã đi, tiền bữa sáng tôi đền.”
Rõ ràng quả bóng rổ là nhắm vào cậu ta, Lạc Gia chỉ là người xui xẻo đứng nhầm chỗ. Vậy nên việc cậu ta đứng ra nhận trách nhiệm cũng xem như hợp tình hợp lý. Lạc Gia không nói gì, cũng không rút điện thoại ra quét mã, chỉ lặng lẽ cúi xuống, gom đống bữa sáng rơi dưới chân lại.
Ý của cậu rất rõ ràng: tự mình dọn dẹp sạch sẽ, không làm phiền đến các cô chú lao công thêm việc.
Lữ Vệ Dương như nhìn cảnh đó mà thấy khó hiểu. Cậu ta vừa nói đền tiền rồi, sao người ta còn im lặng cúi xuống nhặt?
Nhưng Lạc Gia nghĩ khác — chuyện làm rơi rớt đồ là một chuyện, còn chuyện vứt rác bừa bãi là chuyện khác. Đã làm bẩn nơi công cộng thì tự mình phải dọn, không cần biết lý do là gì. Không thân quen gì, thì cậu cũng chẳng có nghĩa vụ phải vì sự không cẩn thận của người khác mà xử lý hậu quả cho nhẹ nhàng êm đẹp.
Lữ Vệ Dương chưa từng bị ai “chơi ngược” thế này. Ban đầu tưởng là một bạn học yếu ớt dễ bắt nạt, giờ thì lại thấy… kỳ quặc quá. Lúc này mới chịu nhìn kỹ lại.
Cậu học sinh kia có khuôn mặt nhỏ nhắn, nét mặt thanh tú, da trắng như sữa, dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn, nói chuyện lại nhẹ nhàng. Mới nhìn thì giống như một con thỏ ngoan không biết nổi giận là gì, nhưng vừa rồi lại cho người ta cảm giác lạnh lùng khó hiểu.
Lữ Vệ Dương thấy hơi bối rối, sự tức giận cũng vì thế mà nguôi đi một nửa. Thôi kệ, người ta gầy gò nhỏ bé thế kia, không chừng ăn một đấm của cậu cũng ngất xỉu mất, làm lớn chuyện không hay ho gì. Nghĩ vậy nên Lữ Vệ Dương cũng “người lớn” một lần.
Cậu ta cúi người, gom nhặt lại phần lớn đồ ăn sáng rơi vãi, dùng khăn giấy bọc lại, rồi bỏ cả vào túi ni lông và ném hết vào thùng rác ven đường.
Hành động này khiến mấy học sinh xung quanh không nhịn được mà tán thưởng khe khẽ.
“Vệ Dương, mày đổi tính rồi à ?” – Có người trêu ghẹo.
“Biến đi! Còn ở đây dây dưa nữa là mọi người đều bị gọi lên phòng giám thị đấy! Thầy Cốc đang rình bắt mấy đứa tụi mình mà mày không biết à!”
Lão Cốc là thầy thể dục của khối cấp ba, kiêm luôn nhiệm vụ quản lý kỷ luật, chuyên đi bắt học sinh đến muộn.
Lạc Gia vì phải quay lại mua bữa sáng lần nữa nên cũng bị trễ, lúc đến cổng trường thì đã thấy có không ít học sinh đang đứng đó, trong đó có cả nhóm của Lữ Vệ Dương đến trước cậu một bước. Mấy người bọn họ đều ủ rũ, cúi đầu không dám ngẩng, bên cạnh có cán bộ học sinh đang ghi tên họ vào danh sách.
Lão Cốc nhìn thấy còn có người không mặc đồng phục liền lập tức sải bước tiến lại gần.
Chưa đợi thầy lên tiếng, Lạc Gia đã mở lời giải thích:
“Thưa thầy, em là học sinh mới chuyển trường đến. Do thủ tục có trục trặc mấy ngày gần đây nên giờ em mới đến trường báo danh.”
Nói rồi, Lạc Gia đưa ra tài liệu nhập học đã chuẩn bị sẵn — thứ này hệ thống đã đặt sẵn trong cặp cậu. Lão Cốc liếc nhìn một cái, quả nhiên đúng là giấy tờ đầy đủ, sắc mặt đang nghiêm khắc cũng dịu xuống phần nào, bảo Lạc Gia đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp, còn nhiệt tình chỉ hướng khu dạy học cho cậu.
Lạc Gia đi ngang qua nhóm Lữ Vệ Dương, nghĩ đến việc khi nãy cậu ta đã hào sảng bồi thường tiền bữa sáng, liền quyết định giúp bọn họ một tay:
“Thưa thầy, vì hôm nay là lần đầu em đến nên không biết đường, mấy bạn học này đã chỉ đường giúp em .”
Lão Cốc có phần bất ngờ. Cái đám chuyên hút thuốc, trốn học, không chuyện xấu nào không làm này lại đi chỉ đường cho học sinh mới? Chẳng lẽ là vì dẫn đường nên mới đến trễ?
Tuy thấy hơi khó tin, nhưng nghĩ lại thì bọn họ hiếm khi làm được chuyện tốt, thầy cũng tạm cho qua, bảo cả nhóm mau chóng đi tập thể dục buổi sáng.
Bất ngờ nhất vẫn là chính nhóm Lữ Vệ Dương.
Thì ra bọn mình là người nhiệt tình, thiện lương như vậy sao?
Còn nữa, vì sao cậu ta có thể nghiêm túc mà bịa chuyện như thật vậy? Đã thế thầy Cốc còn tin sái cổ nữa chứ!
Dù trong lòng nghĩ thế nào đi nữa thì khi không phải đứng phạt cũng là chuyện đáng mừng rồi. Khi quay sang nhìn Lạc Gia, họ không còn giữ thái độ xa cách như với người qua đường nữa mà nở nụ cười thân thiện, tiện thể tự giới thiệu làm quen. Lữ Vệ Dương nhớ lại lúc nãy còn định kiếm cớ đánh cậu một trận, lập tức thấy có chút tội lỗi. Vì vậy, cậu ta chủ động đưa Lạc Gia đến văn phòng lớp 12, sau đó mới chạy nhanh ra sân thể dục tập hợp.
Chủ nhiệm lớp Hàn Hội mới cưới không lâu, trên mặt vẫn còn ánh lên vẻ hạnh phúc của cô dâu mới, vì thế khi thấy gương mặt trông có vẻ ngoan ngoãn của Lạc Gia, cô càng kiên nhẫn và nhẹ nhàng hơn khi nói chuyện với cậu.
Cô mỉm cười hỏi han vài điều cơ bản, giới thiệu sơ qua về trường học, rồi mới nhắc nhở:
“Cô nghe nói bố em vừa chuyển công tác, nên mới dời đến đây đúng không? Trường Việt Minh có chương trình học khá khó, cô thấy trước đây em học ở trường công lập. Thời gian đầu em cứ cố gắng theo bài, nếu không theo kịp thì hỏi thầy cô hoặc các bạn cùng lớp. Vài ngày nữa sẽ có bài kiểm tra đầu năm, em nên tranh thủ ôn tập, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”
Dù là trường tư, nhưng chất lượng giảng dạy của Việt Minh lại không hề thua kém. Mỗi khối đều có ba lớp “hỏa tiễn” chuyên đào tạo học sinh thi vào các trường đại học hàng đầu.
Dù Lạc Gia chỉ được xếp vào lớp học lực yếu nhất, nhưng chương trình vẫn không hề dễ thở.
Nghe nói chương trình học khó, ánh mắt Lạc Gia lập tức sáng lên.
Hàn Hội không để ý đến ánh nhìn háo hức ấy của cậu.
Kết thúc buổi nói chuyện, vì chưa sắp xếp chỗ ngồi nên Lạc Gia đành phải chờ tạm ở văn phòng. Khúc động viên tinh thần buổi lễ khai giảng cũng sắp kết thúc.
Hàn Hội bỗng nhớ ra hôm nay là thứ Hai — cái ngày mà cậu ấm nào đó trong lớp chưa bao giờ chịu mặc đồng phục.
Cô hơi nhức đầu, bèn lục tủ tìm ra hai chiếc áo khoác dự phòng siêu rộng — một cái nhỏ hơn đưa cho Lạc Gia mặc tạm, cái lớn hơn thì cô dúi vào tay cậu rồi nói:
“Cô phải đến phòng giáo vụ xử lý vài thủ tục cho em, em tiện tay mang áo khoác này đến lớp đưa cho bạn học được không?” Việc này vốn định giao cho Lữ Vệ Dương, nhưng cậu ta lại biến đâu mất từ sớm.
Bị giao việc bất ngờ, Lạc Gia cũng không phản đối:
“Vâng, bạn nào ạ?”
“Tên là Bách Yến, thường đứng cuối lớp, là người cao nhất đấy. Nhưng nói vậy thì hơi mơ hồ nhỉ, em cứ nhìn xem ai không mặc đồng phục là đúng người rồi.”
Lạc Gia nghe xong liền nghĩ: Dù sao cũng muốn tranh thủ đi dạo làm quen với khuôn viên trường, tiện thể xem thử nhân vật này ngoài đời là dạng gì.
Cậu mở điện thoại, tải app trường trung học Việt Minh, tìm mục bản đồ khuôn viên. Rất nhanh sau đó, cậu đã xác định được đường đến sân thể dục. Lúc này phần biểu diễn văn nghệ vừa kết thúc, đang tới lượt đại diện học sinh lớp 10 lên đọc diễn văn.
( Đáng lẽ là biểu diễn thể thao nhưng mình thấy ko hợp lý lắm nên để biểu diễn văn nghệ nha)
Nắng hơi gắt, Lạc Gia nheo mắt nhìn qua sân thể dục. Mỗi khối có mười mấy lớp, ba khối cộng lại thì lượng học sinh khá đông.
Nhưng lời Hàn Hội nói không sai — người không mặc đồng phục quả thực rất nổi bật.
Lúc này buổi lễ đã bước vào phần trang nghiêm, toàn thể học sinh đều im lặng. Trước khi bị thầy cô trên bục để ý, Lạc Gia tranh thủ chạy nhanh về phía cuối đội hình.
Trước mặt cậu là một nam sinh mặc áo thun đen, tay đút túi quần, tư thế có phần kiêu ngạo. Hắn để tóc ngắn, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đã cảm nhận được khí chất mạnh mẽ kiểu “sát thương cao”.
Người duy nhất không mặc đồng phục – chắc chắn là hắn rồi.
Lạc Gia hạ thấp giọng:
“Bách Yến, cô Hàn bảo tớ đưa áo khoác cho cậu.”
Nam sinh phía trước quay lại với vẻ ngạc nhiên, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ ngầu: lông mày rậm dài, ngũ quan sắc sảo. Hắn như thể vừa nghe được tin gì đó động trời, khẽ bật ra một câu chửi thầm, sau đó lập tức quay lại, chia sẻ điều vừa nghe với đám bạn phía trước. Bờ vai hắn còn run lên vì cố nhịn cười.
Không cười sao được — trong trường này mà lại có người không nhận ra “ma đầu Bách” cơ đấy!
Lạc Gia còn đang ngơ ngác thì thấy cánh tay rắn chắc của ai đó từ phía sau tóm lấy cổ áo nam sinh kia, lôi hắn quay ngược trở lại như xách con gà con.
Bất chấp tiếng kêu đau, người phía sau không hề nể nang mà ép đầu hắn quay lại, mặt đối mặt với Lạc Gia, đến mức cậu có thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt hắn — thậm chí là cả khóe môi hơi nhếch lên.
Giống như cố tình để cậu nhìn rõ.
Tim Lạc Gia đập mạnh thình thịch, giây kế tiếp, khuôn mặt “ngầu lòi” kia bị đẩy sang bên, để lộ ra một gương mặt hoàn hảo đến mức khiến da đầu cậu tê rần.
Sự tương phản rõ rệt giữa trước và sau khiến cảm xúc dâng trào lên tận đỉnh đầu, chẳng còn khống chế được nữa.
Một giọng nói uể oải vang lên sau đó:
“Cậu đang gọi ai là Bách Yến?”
_____
Trời má , dài thế . Ựa, edit kiểu này có ngày tui thành con trâu mất😳
Mí ngừi ơi chương nào có bà của Lạc Gia xuất hiện thì đoá là bà nội nha , đoạn trước tui nhầm nên dịch sai . Lười sửa lại từng chap nên mn ráng đọc nhee. Chúc mn đọc truyện zui zẻ