Không ngờ hắn cởi đồ nhanh đến vậy, Lạc Gia vội vàng quay đi, nhưng vành tai vẫn hơi nóng lên — thuần tuý là do bị nam chính dọa cho thôi.
Thua người chứ không chịu thua trận, Lạc Gia chỉ tay về phía thùng rác cách đó không xa, nói: “Tôi thà nhìn cái thùng rác kia còn hơn là nhìn cậu, yên tâm đi.” Lúc này cần phải có bằng chứng cho thấy mình hoàn toàn trong sạch.
“À, vậy à.” Bách Yến bị câu so sánh đó chọc cười, quả nhiên hắn không nhìn lầm, đúng là kiểu ngoài ngoan trong rắn, “Tôi nhớ lời cậu nói rồi.” Nhưng mà, đừng để tôi bắt được đấy nhé.
Phía sau vang lên tiếng soạt soạt thay quần áo, Lạc Gia bước nhanh hơn, phòng thay đồ nam ở đây chỉ được che bằng một tấm rèm kiểu Nhật, lửng lơ không che hết nửa người. Khi bước đến gần cửa, cậu bất ngờ phát hiện có vài bóng người lén lút đang ngó vào bên trong.
Thật sự có người rình trộm sao?
Rõ ràng chẳng thấy được gì cả mà vẫn không biết mệt là gì, vì đến gần nên Lạc Gia còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của mấy người đó.
Lạc Gia lập tức vén rèm lên, mấy người bên ngoài vì hành động bất ngờ của cậu mà hoảng loạn, giống như mấy con dơi bị ánh sáng chiếu vào, tán loạn bỏ chạy. Có một nam sinh trông khá đẹp trai không cam lòng mà núp sau bóng cây lớn đằng xa, ánh mắt nhìn Lạc Gia đầy kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.
Cậu ta không hiểu nổi một người mặt mũi xa lạ như Lạc Gia lại có thể công khai đứng cạnh Bách Yến là như thế nào.
Sao toàn là con trai đi rình trộm thế này? Lạc Gia chợt nhớ tới một khả năng, liền hỏi Tiểu Dương xác nhận:
【Thế giới này hôn nhân đồng giới là hợp pháp đúng không?】
【Đúng vậy, luật mới được thông qua năm ngoái đấy.】
Bách Yến vốn dĩ từng gặp những tình huống kiểu này không ít lần, nên đã có phòng bị từ lâu.
Còn Lạc Gia thì cảm thấy không thể chấp nhận nổi. Bất kể xu hướng giới tính ra sao, hành vi rình trộm đều là quấy rối người khác.
Lạc Gia sinh ra đã có khí chất chính trực, cậu trực tiếp nhìn thẳng vào nam sinh đang nấp sau bóng cây kia. Nam sinh đó bị ánh mắt trong sáng, kiên định của cậu ép đến không chịu nổi, cuối cùng phải lảng đi nơi khác. Đúng lúc đó, rèm sau lưng Lạc Gia bị một bàn tay thon dài, lịch sự tao nhã vén lên — Bách Yến đã thay đồ xong.
Tóc hắn đã được lau khô, quần áo cũng đã đổi, trông mát mẻ và gọn gàng hơn hẳn.
Lạc Gia lại nhìn về hướng cái cây ban nãy, người núp sau đó thấy Bách Yến bước ra liền nhanh như chớp bỏ chạy.
Bách Yến cũng phát hiện ra bóng người phía xa, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Từ sau khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, suốt một năm qua, hắn đã nhận được không biết bao nhiêu lời mời gọi đầy ẩn ý từ những kẻ cùng giới.
Cho dù đã từng có vài cô bạn gái, cũng chẳng ngăn nổi đám ruồi nhặng kia mơ tưởng đến hắn. Chúng cứ như giòi bọ bám trên người hắn, chẳng dám đường hoàng đến gần, nhưng lại dùng đủ loại chiêu trò lươn lẹo để tiếp cận.
Thấy Bách Yến đang nổi giận ngầm, Lạc Gia liền khẽ nhích người sang bên cạnh.
Bách Yến phát hiện ra, cười hỏi: “Cậu tránh gì thế? Tôi đâu có giận cậu.”
Thực ra dọc đường đi, sau vụ nước tạt vừa rồi, cơn giận của Bách Yến đã nguôi ngoai không ít. Hắn nhận ra Lạc Gia không có ý đồ gì mờ ám với mình, nếu không thì đã không chủ động ra chặn cửa ngăn đám ruồi muỗi kia rồi.
Chỉ là lần này hắn coi như trút giận lây thôi. Hắn tiện tay chỉ vào tiệm trà sữa dưới lầu gần đó: “Ra chọn một ly đi, tôi mời.”
Lạc Gia ngẩng đầu lên, liền thấy logo một viên kem tuyết tròn vo đáng yêu treo trên cửa tiệm trà sữa, nhìn mà phát thèm.
Không hổ là ngôi trường trung học có khuôn viên đẹp nhất Nam Thanh suốt mấy năm liền, đến cả một tiệm trà sữa cũng trang trí tinh xảo đến vậy.
Nhưng Lạc Gia vẫn cố gắng chống lại cám dỗ: “Không cần đâu.”
Hiếm lắm Bách Yến mới nổi hứng tốt mà lại bị từ chối, liếc sang cậu bằng ánh mắt kiểu “hả, cái gì?”
Lạc Gia nhất thời không nghĩ ra được lý do nào hợp lý, vì ở độ tuổi này, thiếu niên nào lại chẳng mê trà sữa? Cuối cùng cậu đành phải tìm một cái cớ không quá mất lòng: “Tôi không uống mấy loại có chất béo chuyển hóa.”
Thật ra cũng không hẳn là nói dối. Đời trước vì bà nội qua đời từng nhắc trà sữa không tốt cho sức khỏe, nên từ đó cậu đã không uống nữa. Hơn nữa, vừa rồi là cậu hại nam chính bị ướt, nam chính cũng chẳng nợ gì cậu cả.
“Tùy cậu.”
________
Lúc này, trên diễn đàn đã sớm bị bài viết kia làm náo loạn cả lên, học sinh khối chuyên nhanh chóng đẩy bài lên top đầu.
Trong bài còn đính kèm một đoạn video ngắn quay từ xa, ghi lại cảnh một nam sinh vóc dáng cao ráo bước nhanh trên con đường cạnh bãi cỏ. Bộ đồng phục rộng thùng thình ướt đẫm càng không che được thân hình cao gầy rắn chắc của hắn , mái tóc ướt đẫm lấp lánh ánh nắng, đôi chân dài vững chãi được bọc trong chiếc quần đen, vừa nhìn thoáng qua đã đủ để hút hết ánh nhìn của mọi người.
Ngay cả những học sinh lớp 12 đang học bài cũng bị những bài đăng chuyển tiếp trên diễn đàn Phi Tín thu hút sự chú ý.
—— Cái tiêu đề này khiến bà đây đang ngủ say cũng phải tỉnh dậy luôn đó!
—— Ai cho phép đăng ảnh tùy tiện thế hả? Lương tâm đâu rồi? Giới hạn đạo đức đâu? Ba quan điểm đâu? Mà cái “ướt” kia ở đâu vậy!?
—— Aaaa, chỉ nhìn thôi mà đã tưởng tượng ra vóc dáng bên dưới lớp quần áo rồi!
—— Cái áo khoác này nhìn mà bức bối thật sự, ai đã cấp tốc thiết kế ra bộ đồng phục cũ kỹ không đổi suốt bao năm nay thế!?
—— Người đang theo sau Bách Gia là ai thế? Nhìn lạ lắm, chưa thấy bao giờ!
—— Trông mềm mại đáng yêu ghê á, Bách Gia thì cứ đi như bay, người ta phải chạy mới đuổi kịp, ha ha ha dễ thương ghê!
—— Yến ca ơi, sao cậu chẳng có chút phong độ nào hết vậy, không thể chờ tiểu đáng yêu kia chút sao?
—— "Yến ca" và "phong độ thân sĩ" là hai khái niệm song song không bao giờ gặp nhau luôn á ha ha ha!
Thực ra Lạc Gia không hề lùn, cậu cao 1m73, vẫn đang trong giai đoạn phát triển. Chân cậu cũng rất dài, tỷ lệ cơ thể hài hòa, chẳng qua là đứng cạnh Bách Yến cao lớn, nên trông có phần lép vế một chút thôi.
Hàn Hội đứng cạnh bục giảng chờ Lạc Gia quay lại, để học sinh lớp 12 tự học trước. Lúc nãy khi thấy tin nhắn của Lạc Gia, cô nhìn đồng hồ thấy thời gian đã trôi qua khá lâu, liền nghĩ: chẳng lẽ cậu bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh rồi?
Khi đang sắp xếp giáo án, cô để ý thấy lũ nhóc trong lớp đang thì thầm bàn tán gì đó dưới bàn. Hình như cô nghe loáng thoáng được vài từ như "học sinh chuyển trường", "thân phận gì đó", "Yến ca sao lại dẫn cậu ta đi"…
Lúc này, Lữ Vệ Dương đang gục đầu ngủ thì bị mấy đứa bạn cạnh bên khều dậy, lén lút đưa điện thoại cho cậu xem. Trường Trung học Việt Minh không cấm học sinh dùng điện thoại, phía nhà trường cho rằng cấm đoán không bằng hướng dẫn đúng cách. Học sinh đã muốn chơi thì cấm cũng vô ích, chi bằng cho phép dùng một cách công khai. Tuy nhiên, trong giờ học và lúc thi thì bắt buộc phải tắt tiếng hoặc tắt hẳn điện thoại.
Lữ Vệ Dương vừa nhìn đoạn video ấy là tỉnh ngủ ngay. Ơ kìa, chẳng phải A Yến đang đi tìm chỗ ngủ sao? Cái người phía sau đang cúi đầu đi kia chẳng phải là tiểu học bá mà sáng nay cậu ta còn định kéo về nhóm à?
Khoan đã, tình hình gì đây? Hai người họ... biết nhau à? Mình bỏ lỡ cái gì rồi sao?
Sao mới có một tiết học trôi qua mà thế giới đã đổi khác vậy? Lữ Vệ Dương lập tức móc điện thoại ra nhắn tin cho Bách Yến.
Là một giáo viên dày dặn kinh nghiệm, Hàn Hội có vô số cách để thu thập tin tức từ học sinh.
Cô lôi ra chiếc tài khoản phụ vẫn thường dùng để ẩn mình trong diễn đàn lớn, lướt lên xem các bài đăng đang cập nhật không ngừng nghỉ. Vừa cuộn lên đã thấy đoạn video kia.
Sự nghi ngờ của cô còn nhiều hơn Lữ Vệ Dương: Không phải cậu ấy đi lấy sách sao? Sao lại đi cùng Bách Yến? Đừng nói là chọc giận cái tên tiểu ma đầu kia đấy nhé…
Nghĩ đến tính cách dịu dàng của Lạc Gia, Hàn Hội bắt đầu thấy lo. Cô liền gọi lớp trưởng và vài cán bộ lớp đi quanh trường tìm người, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Lạc Gia.
Lúc này, Lạc Gia đang ôm một chồng sách mới to đùng, gần như che kín cả đầu cậu. Đi bên cạnh cậu là một đại ca đang thong thả dạo bước giữa sân trường yên tĩnh.
Vừa rồi, đúng lúc hai người họ chuẩn bị "đường ai nấy đi", thì bị thầy Cốc – giáo viên thể dục bắt gặp ở sân thể dục. Với cặp mắt tinh tường chuyên theo dõi học sinh như ông ấy, dù kiêu ngạo như Bách Yến cũng không tiện trốn đi kiếm chỗ ngủ nữa, đành phải lặng lẽ đi cùng nhau quay về lớp.
Lạc Gia đi rất chậm, càng lúc càng chậm.
Bây giờ cậu cảm thấy tội lỗi chất chồng trên người. Ở thế giới nguyên bản, sau khi thi đại học xong, thành tích của cậu đủ để được các trường top mời nhập học. Thế giới đó, cậu chẳng bao giờ làm không xong bài tập, luôn được thầy cô khen ngợi, bạn học ngưỡng mộ, hàng xóm cũng phải tấm tắc khen. Sa ngã là điều hoàn toàn không thể xảy ra.
Nhưng giờ phút này, cậu thật sự không biết phải giải thích với giáo viên chủ nhiệm thế nào. Nếu lại cùng Bách Yến xuất hiện trước cửa lớp, thì chẳng khác nào tự đổ thêm tội lên đầu! Việc trốn học coi như đã chắc chắn, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch được.
Lạc Gia cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn đôi chút.
Chỉ cần không bước vào lớp cùng nam chính, cậu còn có cơ hội nghĩ ra một lý do hợp lý, vớt vát lại ấn tượng ban đầu đang trên bờ vực sụp đổ.
Bách Yến phát hiện người đang đi phía trước đột nhiên không thấy đâu, vừa quay đầu thì thấy cậu vẫn còn lề mề phía sau.
Bách Yến: “……” Rùa bò còn nhanh hơn tên này.
Thấy Bách Yến dừng lại chờ mình, Lạc Gia càng thêm căng thẳng — nam chính vốn không phải loại người thân thiện biết quan tâm bạn học!
Tiểu Dương lặng lẽ lên tiếng:
【Ờ, ký chủ à… có khi nào ngài từ chối ý tốt của nam chính lúc nãy, nên bây giờ hắn mới ghi thù? Dù sao hiện tại hắn vẫn chưa lý trí chín chắn như hồi đại học đâu, biết đâu… có thể… đại khái… là…】
Lạc Gia cũng nghĩ đến khả năng này. Nếu không thì sao lại gọi là "hoa ác liệt" chứ? Biết vậy lúc nãy đừng có từ chối cốc trà sữa đó!
Đáng ra phải uống chứ! Uống cho bằng sạch! Uống cho nam chính phá sản mới thôi!!
Nhưng đời nào có thuốc hối hận đâu.
Cuối cùng, Lạc Gia lê từng bước chậm rì rì đến trước mặt Bách Yến. Còn vài bước nữa là đến cửa sau lớp học, cậu từ sau một chồng sách cao lấp ló đôi mắt như thể vô tội, hạ giọng nói:
“ Tôi đi hơi chậm, sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ của cậu. Cậu không cần phải để ý tới tôi đâu.”
Còn dùng cả “cậu” luôn.
Đủ để thấy trong lòng Lạc Gia đang hoảng loạn tới mức nào.
Bách Yến nhướng mày. Đây là lần đầu tiên hắn gặp kiểu yêu cầu kỳ cục như thế. Hắn chỉ cần nghĩ là đã đoán ra được mục đích của Lạc Gia — rõ ràng là không muốn cùng hắn vào lớp.
Hắn là thú dữ ăn thịt người à?
Thật ra ban đầu Bách Yến cũng chẳng để tâm chuyện bị từ chối lúc nãy, nhưng giờ thì để tâm rồi.
Không phải ảo giác, cái tên này hình như thật sự rất ghét hắn.
Bách Yến bất ngờ bật cười, nụ cười rực rỡ đến mức hoa mĩ, như một đóa hoa xa trong truyện tranh. Mỗi lần Bách Yến cười kiểu này, thường là có người sắp gặp xui xẻo. Lúm đồng tiền thấp thoáng hiện lên, khiến Lạc Gia cứ ngỡ mình hoa mắt.
Bách Yến gật đầu một cách thản nhiên:
“Được thôi.”
Nhưng đúng lúc đó, hai tiếng chuông điện thoại vang lên giữa hành lang vắng lặng. Lạc Gia chưa được nhắc nhở phải bật chế độ im lặng trong ngày đầu đi học, còn Bách Yến thì đơn giản là quên mất do vừa qua cuối tuần.
Âm thanh vang lên ngay gần cửa sau lớp, mỗi hành lang đều có một hàng cửa sổ nhỏ, lập tức có vài bạn học thò đầu ra ngoài nhìn, thấy rõ mồn một hai người.
“ Cô Hàn ơi, khỏi tìm nữa! Bọn họ về cùng nhau rồi nè!!”
Lạc Gia tối sầm mặt mày.
Cảm giác bị cả lớp nhìn chằm chằm vào đúng ngày đầu đi học, quả là đáng xấu hổ.
Ngay khi cậu đang trải nghiệm màn "xã hội tử vong" chính hiệu, lại nghe thêm một câu chẳng chút thành ý vang lên bên tai:
“À, thật sự rất muốn phối hợp với cậu mà, đúng là trùng hợp ghê.”
Bách Yến lại nở nụ cười đầy vẻ thân thiện, giúp cậu ôm đống sách, rồi như chẳng có chuyện gì mà thản nhiên bước vào lớp.