Trong kinh thành dạo này náo loạn vì hàng loạt vụ án mạng kỳ quái – mà vụ nào cũng trùng hợp đến khó tin: hiện trường đầy hoa lê, thi thể ôm nhau, hung khí thì... toàn đồ cúng!
Nhưng thứ khiến quan viên Đại Lý Tự đau đầu hơn cả, không phải hung thủ, mà là Thẩm Duy Mộ – một thiếu niên trắng như sáp nến, ba bước một ho, năm bước phun máu, mặt mũi ốm yếu như sắp vào quan tài tới nơi… lại có sở thích đặc biệt nguy hiểm: tám chuyện tại hiện trường án mạng.
Người chết vừa nằm đó, Thẩm thiếu gia đã thở dài, kể vanh vách lịch sử tình ái, huyết thống họ hàng, nợ nần chồng chất của nạn nhân – như thể bản thân là bà thím hàng xóm kiêm máy bóc phốt thời cổ đại.
Quan Đại Lý Tự: “Hắn là người thân người chết à?”
Thẩm Duy Mộ: “Không, ta là người thân... của tất cả người chết.”
Mọi người nghi ngờ hắn là Diêm Vương chuyển thế. Nhưng Diêm Vương nào biết dùng xương heo đánh tan hơn hai chục tên tặc phỉ?!
Giữa vòng xoáy âm mưu, kỳ án và bánh điểm tâm, Thẩm Duy Mộ vừa ho vừa uống trà, vừa tám chuyện vừa... lỡ tay phá án, khiến toàn bộ Đại Lý Tự từ nghi ngờ chuyển sang bảo vệ – sợ một ngày thiếu gia ho mạnh quá, Diêm Vương thật sẽ đến mời hắn về!
Trà vẫn thơm, án vẫn rối, nhưng tám chuyện thì... không thể dừng!