Tề Thiên Lan chưa từng theo Tống Kỳ Uẩn lâu như Lục Dương, nên đối với cách làm việc của y vẫn còn nhiều phần tò mò. Hắn chạy theo sau Lục Dương, hỏi:
“Sao lại chọn giờ chính ngọ?”
“Đầu hạ trời nóng, đúng chính ngọ là lúc nắng gắt nhất. Nếu là người thường, vào giờ đó sẽ làm gì?”
“Ăn trưa... rồi tranh thủ chợp mắt.”
Tề Thiên Lan lập tức hiểu ra. Cửa thành Hàng Châu sẽ đóng vào buổi tối, nếu muốn lặng lẽ rời thành thì ban ngày vẫn tiện hơn. Mà dễ nhất để tránh bị chú ý, chính là khoảng thời gian sau giờ ngọ – mùa hè mà, ai nấy đều buồn ngủ.
Lúc này, Thẩm Duy Mộ từ phía đối diện khu hàng quán trở lại, tay ôm một đống bánh bao – nào là bánh bao nhân thịt, bánh bao nhân tôm. Da bánh mỏng, đàn hồi, nhân thịt nhiều, mọng nước, ăn rất “bắt miệng”. Một xửng chỉ có sáu cái, Thẩm Duy Mộ phát hiện mình có thể ăn sạch hai mươi cái, thế là quay lại mua thêm hai mươi cái nữa, chia cho Tề Thiên Lan và Lục Dương.
Vì bàn ăn quá nhỏ, cậu còn bỏ thêm tiền thuê chủ quầy lấy thêm một bàn nữa, bày đồ ăn cho rộng rãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT