“Bỏ qua chuyện Tôn Khuê đi, ta chỉ hỏi một câu: Lý Nguyên rốt cuộc phạm tội gì mà các ngươi phải hành hạ hắn đến chết như thế? Như vậy gọi là ‘vì bất bình’ à?”
“Dĩ nhiên là bất bình rồi. Với Tần Điền mà nói, tất cả đều là bất bình. Lý Nguyên sống trong giàu sang suốt hơn hai mươi năm, lẽ ra nên chủ động nhường nhịn. Vậy mà hắn lại không chịu từ bỏ cuộc sống sung sướng, lạnh lùng nhìn huynh đệ mình chìm trong cảnh nghèo khổ và tra tấn. Đây là tội tham lam, ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi.”
Tóm lại, mặc kệ bị hỏi kiểu gì, mắng chửi ra sao, nếu không dùng quyền lực đè ép thì Chu Thư Mậu vẫn có thể tự biện giải được một bộ lý lẽ của riêng mình.
Lục Dương bị hắn chọc cười, mắng đến khô cả họng rồi cũng lười nói tiếp. Trong lòng còn hơi hối hận vì đã lãng phí nước miếng với loại người này.
“Vì sao tất cả người nguyện ước đều phải gia nhập Ma giáo?” Tống Kỳ Uẩn hỏi tiếp.
Chu Thư Mậu liếc nhìn Trương Chí Sơn một cái, cả hai nhìn nhau rồi đầy tự hào đáp: “Vì bọn ta cũng là người của Ma giáo. Có chung lý tưởng, đương nhiên sẽ hỗ trợ nhau. Không ngại nói thật, cái chết của Tần Điền chính là do huynh đệ Ma giáo chúng ta ra tay.”
Công việc thẩm vấn tiếp theo được giao lại cho Lục Dương. Nhưng anh không còn tâm trạng đâu mà đấu võ mồm với hai kẻ đầu óc có vấn đề nữa, bèn dứt khoát từ chối và gọi Bạch Khai Tễ đến thế chỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT