Chu Thư Mậu là loại người chỉ tin vào những điều mình tin, chỉ sống trong thế giới do mình tưởng tượng ra. Không những thế, hắn còn tự mình bịa ra một bộ lý luận, rồi ra sức đi thuyết phục người khác theo niềm tin đó.
Nếu Trương Chí Sơn không gặp Chu Thư Mậu, có lẽ hắn sẽ trở thành một võ nhân có tâm hiệp nghĩa. Với thời gian và cơ hội, hắn hoàn toàn có thể tạo nên danh tiếng tại kinh thành. Nhưng thật không may, hắn lại gặp Chu Thư Mậu. Bị những lời tâng bốc và sùng bái mù quáng của Chu Thư Mậu mê hoặc, cuối cùng Trương Chí Sơn cũng tự huyễn hoặc bản thân, tin rằng mình chính là người có thể cứu rỗi võ lâm, trở thành “mỹ danh đệ nhất” trong giang hồ, gánh vác sứ mệnh diệt trừ bất công, cải tổ võ lâm, rồi theo chân Chu Thư Mậu bước lên con đường cuồng vọng.
“Không đúng.” Thẩm Duy Mộ nghiêm túc bác bỏ lời Chu Thư Mậu.
Bạch Khai Tễ cũng gật đầu phụ họa. Hắn kể, lúc nhỏ từng có cơ duyên gặp được vị độc hiệp họ Dã kia. Người này tuy thích hành động một mình, nhưng ngôn hành đều thể hiện khí độ hiệp nghĩa, hoàn toàn khác với cái mà Chu Thư Mậu mô tả về “sư phụ” hắn.
“Vị đại hiệp ấy có một vết sẹo rất lớn ở cánh tay phải, là dấu tích do năm đó ông ta xông vào biển lửa cứu bọn trẻ ở Bi Điền Viện mà để lại. Từ đó tiếng tăm của ông mới lan rộng khắp giang hồ.”
Bạch Khai Tễ hỏi Chu Thư Mậu: vị “sư phụ” mà hắn nhắc tới có vết sẹo phỏng tương tự như vậy không?
Chu Thư Mậu hơi biến sắc, nhưng vẫn cố chấp hỏi lại: “Ta làm sao biết các ngươi có phải đang bịa chuyện để gạt ta hay không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT