“Ta chỉ muốn bồi dưỡng tốt cho lũ thiếu niên này – những người còn chưa chính thức bước chân vào giang hồ. Tương lai võ lâm có rực rỡ hay không, chính là dựa vào bọn chúng.”
Lục Dương nghe vậy thì sững sờ, nhìn sang Chu Thư Mậu, không kìm được mà hỏi:
“Vậy nên ngươi mới cố tình ‘chỉ hươu bảo ngựa’, thay đổi nhận thức truyền thống của đám học sinh, bắt chúng thừa nhận cái gã râu rậm vai u thịt bắp như Trương Chí Sơn là... võ lâm đệ nhất mỹ nhân?”
“Cái gì là đẹp? Cái gì là xấu? Trong mắt các ngươi, cái gọi là đẹp chẳng qua là một cái vỏ bọc trống rỗng, có thể mục ruỗng bất cứ lúc nào.
Cái đẹp thật sự là vĩnh hằng, là hiệp nghĩa, là người như Trương Chí Sơn – nhìn thì giống mãng phu, thế nhưng lại không ngại gian khổ, cõng một bà lão bị gãy chân đi suốt hai mươi dặm đường núi để khám bệnh.”
Chu Thư Mậu nói hùng hồn đầy khí thế, thật sự toát lên một loại chính khí nghiêm trang.
Đúng như hắn nói, hắn quen biết Trương Chí Sơn cũng nhờ chuyện cõng người kia. Hồi đó Trương Chí Sơn không ngại vất vả, cõng một bà cụ chân gãy đi khám bệnh tận hai mươi dặm đường rừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT