Thế là Quai Tử nói: “Cha đừng khóc.”

Phương Tử Thần nhìn Mã đại nương, chậm rãi hỏi: “Nơi nào đến… thì về lại nơi đó.”

“Lang quân…”

Đúng lúc này, một ca nhi chạy vào sân, mắt hắn đỏ hoe cầu xin Phương Tử Thần: “Cầu xin ngươi cưới Triệu ca nhi đi! Bằng không người Mã gia về nhất định sẽ ném Triệu ca nhi xuống lồng heo. Cầu xin ngươi cứu Triệu ca nhi!”

Phương Tử Thần: “……”

Phương Tử Thần theo bản năng hỏi thôn trưởng: “Còn có thể như vậy sao?”

Thôn trưởng thở dài.

“Triệu ca nhi là Mã gia mua về,” hắn bất đắc dĩ nói: “Trước kia cuộc sống còn tạm được, ngày thường cho hắn hai bữa cơm cũng chẳng là gì, nhưng mấy năm nay biên quan hay đánh giặc, thuế má cao, năm nay triều đình lại trưng dụng một nhóm người. Ba anh em Mã gia, dưới lại còn mấy thằng nhóc con, cả một đám hán tử, ai cũng không muốn đi đánh giặc, nộp bạc thì tốn kém hơn. Giờ nhà bọn họ e là chẳng còn bạc nữa, để tiết kiệm chút thức ăn và kiếm chút tiền thì chỉ có thể tính toán trên người Triệu ca nhi thôi.”

“Ta đoán quay đầu lại bọn họ không phải lấy cớ thất trinh mà dìm chết Triệu ca nhi, thì cũng là bán cậu đi, tóm lại là chẳng có kết cục tốt đâu.”

Người này thảm thật!

Phương Tử Thần im lặng.

Hắn không tính là người quá tốt, trong trường hợp không làm hại đến lợi ích của bản thân, hắn cũng chẳng ngại ‘thấy chuyện bất bình thì lên tiếng’, nhưng hôm nay nếu mềm lòng, rất có thể sẽ tự đưa mình vào rắc rối.

Nhưng hắn lại không thể thờ ơ.

Phương Tử Thần nghĩ nghĩ, do dự thật lâu, mới khó khăn lắm nói: “Thôi được, cưới thì cưới, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cưới về nhà làm huynh đệ cũng đâu có sao.”

Sắc mặt thôn trưởng vẫn không tốt: “Ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Phương Tử Thần đáp: “Chưa nghĩ kỹ, nhưng đến nước này rồi, ngài nói còn làm sao được nữa?”

Thôn trưởng thương Triệu ca nhi, bèn nói giúp: “Chuyện này không trách Triệu ca nhi, quay đầu lại ngươi đừng đánh người ta, đừng trút giận lên người cậu ấy, cậu ấy không dễ dàng gì đâu!”

“Ta không đánh nữ nhân,” Phương Tử Thần nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Cũng không đánh ca nhi.”

Thôn trưởng: “Vậy ta đi nói với nhà Mã đại tráng một tiếng.”

Nhà Mã đại tráng vốn đã có ý định đó, sao có thể không đồng ý, chỉ là…

“Bọn họ nói muốn ba lượng bạc.” Thôn trưởng quay về nói.

“Cái gì?!”

Phương Tử Thần khó hiểu: “Chẳng lẽ bọn này thấy ta đẹp trai nên tưởng ta dễ bắt nạt sao? Cái lý lẽ gì thế này, bị hưu, tệ nhất thì bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng, khá hơn thì còn có thể mang của hồi môn đi. Ta lại không cưới ca nhi nhà hắn, dựa vào cái gì mà phải móc bạc ra? Muốn chia ăn thì tự đi mà kiếm.”

Thôn trưởng nói: “Họ nói Triệu ca nhi bảy tuổi đã bị nhà họ mua về, dù sao cũng nuôi mấy năm rồi, muốn chút bạc cũng không quá đáng.”

Nuôi thì nuôi, nhưng Triệu ca nhi sau này trở thành nhi phu lang của Mã gia họ, còn sinh cho Mã gia một đứa cháu, phí nuôi dưỡng mấy năm đó coi như tiền lễ hỏi chẳng phải quá đáng sao!

Phương Tử Thần nôn nao.

Hắn nói luôn: “Vậy bây giờ làm sao? Ta hiện tại sạch sẽ đến nỗi con ruồi cũng không đứng vững chân được, lấy đâu ra ba lượng bạc mà đưa cho bọn họ?”

Cậu ca nhi vừa rồi vọt vào sân cầu xin Phương Tử Thần thấy hắn đã đồng ý, giờ lại khó xử, sợ hắn vì ba lượng bạc kia mà đổi ý, hắn vội vàng chạy đến bên Triệu ca nhi, nhẹ nhàng đẩy cậu hai cái: “Triệu ca nhi, đi, đi cầu xin Phương công tử, bây giờ chỉ có hắn có thể giúp ngươi, ngươi đi cầu xin hắn đi.”

Triệu ca nhi đứng bất động, cậu ca nhi kia đang định khuyên thêm hai câu, liền nghe cậu mê mang nói: “Nhiều bạc như vậy, hắn có đồng ý không?”

Tiểu Hà thôn nổi tiếng nghèo, ba lượng bạc nghe không nhiều lắm, nhưng có những gia đình một năm cũng không kiếm nổi ba lượng bạc.

Mấy năm nay cậu ăn đói mặc rách, trộm dành dụm được cũng chỉ hơn ba mươi văn, mấy hôm trước Quai Tử bị ốm, đã tiêu hết rồi. Ba lượng bạc đối với cậu mà nói, đã là con số thiên văn.

“Ta không biết,” cậu ca nhi kia nói: “Nhưng Phương công tử trông có vẻ tốt, hắn vừa rồi đã chịu nhả ra rồi, ngươi không vì mình mà nghĩ, cũng phải vì Quai Tử mà nghĩ chứ! Hắn còn nhỏ như vậy, ngươi nếu không còn, Mã gia cũng không dung được hắn đâu.”

Quai Tử…

Hai chữ này như một đòn chí mạng.

Triệu ca nhi nhất thời lạnh toát từ đầu đến chân.

“Công tử,” Triệu ca nhi không dám nghĩ nhiều nữa, ôm chút hy vọng mong manh cuối cùng, kéo Quai Tử đến, ‘thịch’ một tiếng quỳ xuống: “...Cầu xin ngươi giúp cha con ta một lần, sau này ta sẽ cố gắng kiếm tiền, kiếm được ta sẽ trả lại cho ngươi, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, ngươi giúp cha con ta đi, cầu xin ngươi!”

Quai Tử ghì chặt vào Triệu ca nhi quỳ xuống, hai bàn tay nhỏ chống trên mặt đất, giọng trẻ con non nớt theo học: “...Cầu xin ngươi.”

Hắn tuổi còn nhỏ, không biết chữ ‘cầu’ có ý nghĩa gì.

Cũng không biết việc quỳ trên mặt đất lúc này lại có ý nghĩa gì.

Ánh mắt Phương Tử Thần đi đi lại lại trên người hai cha con, cuối cùng dừng lại trên Triệu ca nhi.

Triệu ca nhi có khuôn mặt tròn, quanh năm lao động da bị phơi hơi đen, nhưng trông vẫn rất trẻ, giữa hàng lông mày thậm chí còn rất non nớt, chắc hẳn vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy/mười tám tuổi.

Người trẻ tuổi ở tuổi này có đặc điểm gì nhỉ?

Phương Tử Thần hiểu rất rõ, bọn họ đặc biệt muốn mạnh mẽ, sĩ diện, tự tôn tự phụ.

Bọn họ thà bị mắng chửi một trận, cũng không muốn mở miệng nói một câu ‘xin lỗi’.

Không đến vạn bất đắc dĩ, đầu và lưng vĩnh viễn sẽ không cúi xuống thỏa hiệp.

Triệu ca nhi không lớn hơn hắn là bao, thế mà giờ phút này cậu lại mất đi tôn nghiêm và ngạo cốt, quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng lặp đi lặp lại ‘cầu xin ngươi’.

Người Mã gia sáng sớm đã đến đây làm ầm ĩ, khi cậu cãi nhau với Mã đại nương, nhị tức phụ nhà Mã gia không biết đã nói gì với Triệu ca nhi, Triệu ca nhi không nói gì, nàng ta liền mắng chửi, đá Triệu ca nhi, những lời lẽ thật khó nghe. Khi đó Phương Tử Thần đã thấy Triệu ca nhi đứng bất động, giống như một khúc gỗ.

Hiện tại cái người bị đánh bị mắng đều không hoàn thủ đó, lại quỳ gối trước mặt hắn, đầu cúi sát đất thấp kém cầu xin hắn.

Rốt cuộc là đã đến hoàn cảnh nào, cậu mới có thể như vậy?

Có phải đã lâm vào hiểm cảnh không lối thoát rồi không?

Hay là đã không còn hy vọng, được ăn cả ngã về không?

Cậu ta mềm nhũn xương bánh chè, không còn tôn nghiêm, không biết xấu hổ, chắc hẳn đó là sự vùng vẫy duy nhất mà cậu có thể làm được trong sự tuyệt vọng nhất.

Cậu ta đánh cược tất cả quỳ xuống khẩn cầu, nếu không đồng ý, chờ đợi cậu…

Là bị dìm chết hay lại một lần nữa bị bán đi?

Mấy người Mã gia miệng thì tạp chủng này nọ, chắc làm được mọi thứ.

Ai…

Phương Tử Thần bất đắc dĩ.

“Thôn trưởng, ngài có thể giúp ta đi nói chuyện với đám người Mã gia kia được không? Bạc ta xin nợ trước, có thể viết giấy nợ, nhưng cũng bảo họ chuẩn bị sẵn hưu thư và khế bán thân của Triệu ca nhi, đến lúc đó ta cầm bạc qua, đổi lấy người.” Phương Tử Thần nói.

Thôn trưởng gật đầu: “Được, chuyện này để ta giải quyết.”

Náo nhiệt tan, Triệu ca nhi và Quai Tử vẫn quỳ trên mặt đất, Phương Tử Thần bước đến chỗ bọn họ, giọng điệu xa cách: “Đứng lên đi!”

Triệu ca nhi không động đậy.

Quai Tử nhẹ nhàng kéo tay áo cậu, lay lay một chút: “Cha?”

Triệu ca nhi lau mặt, lúc này mới kéo Quai Tử đứng lên.

Phương Tử Thần dặn dò đơn giản vài câu, rồi quay về phòng.

Hắn mệt, hắn buồn ngủ, đầu óc hắn nóng ran, hắn vô cùng cần một giấc ngủ.

Phương Tử Thần nhắm mắt nằm trên giường, trong sân im ắng.

Hai người lớn bên ngoài không phát ra một chút âm thanh nào.

Phương Tử Thần cũng không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy bên ngoài nắng chang chang, Triệu ca nhi nghe thấy trong phòng có động tĩnh, bèn ngồi xổm xuống nói gì đó với Quai Tử vẫn luôn ở bên cạnh, Quai Tử gật đầu, đi vào trong phòng.

Cửa kẽo kẹt một tiếng, Quai Tử ba đầu thân đi vào.

Hắn dường như rất bất an, từ cửa đến mép giường, vẫn luôn cúi đầu, hai bàn tay nhỏ xoắn góc áo, khi đối diện với ánh mắt của Phương Tử Thần, lại vội vàng cúi xuống thấp hơn.

“Phụ… phụ thân~”

“……”

Một tiếng ‘phụ thân’ gọi đến Phương Tử Thần cũng hoảng hốt.

Hắn chỉ có thể nặn ra một nụ cười: “Ngươi gọi ta ca.” Nói câu không biết xấu hổ, hắn hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ.

Quai Tử nghe hắn nói xong, hốc mắt phút chốc liền đỏ hoe, hắn đối với Phương Tử Thần có mang theo mong đợi, lập tức ngẩng đầu nhìn Phương Tử Thần: “Ngươi là không… không thích ta sao? Ta sau này sẽ nghe lời.”

Phương Tử Thần không có kinh nghiệm ở chung với trẻ con, tấm lòng cũng không cứng rắn, đối diện với đôi mắt ướt dầm dề lại lộ vẻ tủi thân của Quai Tử, vài giây sau đành phải chịu thua: “Thôi được rồi, ngươi muốn gọi gì thì gọi, gọi ta nhi tử cũng được.”

Quai Tử lau nước mắt, vừa lòng, hắn cẩn thận đưa tay nắm lấy tay Phương Tử Thần: “Phụ thân, ăn cơm cơm.”

Hắn không nói Phương Tử Thần cũng chưa nhận ra, hắn đã hai bữa không ăn rồi. Vừa nhắc đến ăn, bụng hắn lập tức kêu réo.

Triệu ca nhi đang chờ trong nhà bếp, trên bệ bếp có một bát sứt mẻ đựng đầy cháo đen sì.

Là gạo lứt trộn rau dại nấu chung.

Sau khi Phương Tử Thần về phòng ngủ, cậu đánh bạo đi quanh nhà một lượt, rồi sau đó đến nhà Lưu thẩm mượn thùng nước, đổ đầy chum nước, lại quét dọn nhà bếp và sân ngoài một lần.

Cậu hy vọng Phương Tử Thần tỉnh dậy, nhìn thấy tất cả những điều này, sẽ hài lòng về mình.

Chương 5: Con riêng

Phương Tử Thần chỉ cảm thấy một giấc ngủ dậy, trong nhà đều thay đổi hoàn toàn, cảm giác như có cô bé ốc sên đến nhà hắn dạo chơi một vòng, báo ơn vậy.

Triệu ca nhi đứng ở cửa, cậu thấy Phương Tử Thần như chơi đùa kẹp Quai Tử dưới nách, đi về phía nhà bếp, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Cậu căng thẳng thì hay nắm góc áo, Quai Tử cũng vậy.

Phương Tử Thần giả vờ không thấy, thấy chum nước đầy, nhướng mày: “Ngươi còn gánh nước à! Chỗ này cách bờ sông đâu có xa! Thật là siêng năng.”

Triệu ca nhi nhẹ nhàng thở ra, đi theo vào đẩy chén cháo trên bệ bếp về phía hắn.

Phương Tử Thần nhìn thấy thứ đen sì trong chén, yết hầu liền theo bản năng đau nhói: “Chỉ có một chén thôi à?” Trong nồi lúc này chỉ đun chút nước.

“Ngươi với…” Phương Tử Thần chỉ vào Quai Tử vẫn còn kẹp dưới nách hỏi: “Hắn tên gì thế?”

Triệu ca nhi nói: “Quai Tử.”

Đây là tên sao?

Phương Tử Thần hỏi: “Chỉ một chén cháo, các ngươi không ăn sao?”

Triệu ca nhi chỉ vào chỗ rau dại đã được cậu rửa sạch sẽ ở một bên, trả lời: “Ta và Quai Tử ăn cái này là được rồi.”

Phương Tử Thần nhìn theo hướng cậu chỉ, trong khoảnh khắc lộ ra vẻ kinh ngạc lại phức tạp, nhìn về phía Triệu ca nhi.

Hắn thậm chí có chút hoài nghi,

“Thứ này, ăn được sao?”

“Ăn được,” Triệu ca nhi dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phương Tử Thần, vô thức né tránh: “…Chần một chút nước, là ăn được.”

Trước kia cậu đều ăn như vậy, nếu không ăn được đã chết từ lâu rồi.

“Trong nhà không phải còn có đồ ăn sao?” Phương Tử Thần bất đắc dĩ hỏi.

“Có một túi gạo lứt, không nhiều lắm, phải để dành ăn.” Triệu ca nhi cẩn thận nói, cậu tự ý động vào đồ trong nhà bếp, trong lòng luôn thấp thỏm. Ở Mã gia, bọn họ đề phòng cậu như đề phòng ăn cướp, lúc nấu cơm đều phải có người ở một bên giám sát.

Đồ đạc trong nhà cũng không cho phép cậu tự ý chạm vào, cứ như cậu là thứ gì đó đặc biệt dơ bẩn vậy.

Triệu ca nhi thấy Phương Tử Thần không hề khó chịu vì cậu động vào đồ trong bếp, chỉ là khi cậu nhắc đến hai chữ ‘gạo lứt’, hắn nhíu mày lại, dường như rất ghét bỏ thứ mà nhà nhà hộ hộ dùng để no bụng này.

“Nấu chung mà ăn đi!” Phương Tử Thần nói: “Để dành cũng không phải kiểu này, lại không phải thứ tốt đẹp gì, ngày mai ta ra ngoài xem sao, có thể tìm được chút cách kiếm tiền không.”

Trong thôn nghèo, muốn kiếm chút bạc, chỉ có thể chạy lên trấn.

Triệu ca nhi gật đầu, trông rất ngoan, ngoan ngoãn vâng lời.

Cậu thêm củi vào bệ bếp, sau đó cầm hai cục đá bắt đầu gõ. Phương Tử Thần ở một bên xem lạ lẫm, bỏ Quai Tử xuống liền sà lại gần ngồi xổm cùng Triệu ca nhi. Tối hôm qua hắn chính là vì không biết nhóm lửa mà đói bụng cả đêm. Hắn chỉ vào viên đá đánh lửa trong tay Triệu ca nhi hỏi đây là cái gì, lửa bùng lên thì mắt hắn sáng rực hỏi Triệu ca nhi làm thế nào.

Triệu ca nhi thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng lại ngạc nhiên của hắn, hỏi gì đáp nấy.

“Để ta thử xem.” Phương Tử Thần nói.

Triệu ca nhi đưa viên đá đánh lửa qua, đặt vào bàn tay sạch sẽ, không vết sẹo, không tì vết, thon dài trắng nõn, hồng hào khỏe mạnh của Phương Tử Thần.

Cậu cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng không hiểu sao dâng lên một nỗi tự ti.

Người ta khi thấy đồ tốt, rõ ràng biết mình không bằng, nhưng luôn vô thức đem ra so sánh.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play