Chương 1: Xuyên Qua

“Ai...”

Trước căn nhà mới đổ nát ở Tiểu Hà thôn, có một thiếu niên ngồi trên bậc cửa, hai tay chống cằm thở ngắn than dài. Hắn mày mặt thanh tú tuấn lãng, đôi mắt rũ xuống, thần sắc lười biếng phảng phất chút bất cần đời. Ráng chiều đỏ ửng chiếu lên mặt, làm làn da trắng nõn của hắn thêm phần sức sống. Trông hắn như một công tử nhà giàu chẳng hề hợp với cái thôn tiêu điều này.

Người này tên là Phương Tử Thần, người ta thường gọi là Phương đại bá bá, mới vừa tròn mười tám tuổi, là người mới từ năm 2022 xuyên qua đây ba ngày trước. Cái loại chuyện thần quái thần kỳ này, Phương Tử Thần chưa từng trải qua, nhưng cái "ngạnh" này thì hắn thuộc làu!

"Hệ thống?" Hắn gọi mấy tiếng. “Không gian? Linh tuyền? 007?”

Hưu…

Một trận gió cuốn mấy chiếc lá bay qua, không có một con quỷ nào ứng lời hắn. Thôi được rồi! Phương Tử Thần lại thở dài, trong lòng chua chát. Vì sao người ta xuyên qua đều có bàn tay vàng to như cánh tay, mà mình thì không có? Chuyện này quá mẹ nó bất công mà.

“Phụ thân...”

Một tiểu hài tử đi tới đối diện, trong lòng ôm một nắm rau dại, cúi đầu nhìn mũi chân, rụt rè sợ sệt gọi hắn. Phương Tử Thần nhìn đứa nhỏ, thấy lạ ghê. Đứa nhỏ này tên là Quai Tử, "tam đầu thân", không, nói "tam đầu thân" cũng là khen ngợi rồi. Nghe nói đã ba tuổi, nhưng lùn lùn, nhỏ nhỏ, gầy gầy, đầu lại to to, một chút cũng không giống cái dạng hài tử ba tuổi. Sao lại nhỏ thế này mà đã biết đi rồi nhỉ? Mấy đứa Hồ Lô Oa nhảy ra còn lớn hơn nó nhiều.

Mà thôi, lùn thì lùn, gầy thì gầy, Quai Tử lớn lên thật đáng yêu, mắt to, mũi quỳnh môi châu. Nếu mà đem về hiện đại, đi trên đường, khẳng định sẽ có cả bó lớn cô nương tình thương của mẹ tràn lan lại đây hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi thích bao tải màu gì? Túi phân ure được không?”

Phương Tử Thần không nói lời nào, không khí có chút gượng gạo. Quai Tử lấy hết dũng khí, lắp bắp cười với hắn, lại gọi một tiếng, giọng non nớt mà: “Phụ, phụ thân...”

Phương Tử Thần miễn cưỡng khóe miệng mỉm cười đáp: “... Ai!”

Đứa nhỏ này là con riêng của hắn. Ngay hôm qua, Phương Tử Thần đã đạt đến đỉnh cao của đời người.

Ba Ngày Trước

Chuyện là thế này. Chúng ta hãy đẩy dòng thời gian về ba ngày trước.

Ba ngày trước, Phương Tử Thần vừa qua sinh nhật mười tám tuổi, lại đúng lúc tốt nghiệp đại học, chuẩn bị học tiếp thạc sĩ và tiến sĩ. Dưỡng phụ dưỡng mẫu của hắn cao hứng, vung tay tán vạn kim thuê tửu lầu làm tiệc sinh nhật cho hắn. Bởi vì trước đó từng bị người ta hạ dược, suốt cả buổi tiệc hắn chỉ uống có hai ly rượu. Rượu này độ cồn không cao, nhưng tác dụng chậm có chút lớn. Phương Tử Thần ngủ một giấc dậy, đầu óc có một cơn đau nhức như muốn nứt ra.

Vốn dĩ cũng chẳng đến mức tỉnh nhanh như vậy, nhưng trong mơ mơ màng màng, hắn luôn ngửi thấy một mùi tanh tưởi, cái mùi ấy không tài nào hình dung được. Nếu có ai từng nuôi heo ở đây, sẽ có thể nói rõ ràng cho hắn, cái mùi thối ấy, kỳ thật chính là phân heo.

Phương Tử Thần xoa huyệt thái dương từ từ ngồi dậy, khi thấy rõ cảnh vật xung quanh, cả người đều choáng váng. Tim hắn đập kịch liệt, cơn đau đầu vẫn chưa tan, mịt mờ nhìn khắp nơi. Hắn cảm thấy mình hẳn là lại trúng chiêu rồi. Lần trước bị người ta hạ xuân dược, lần này hẳn là một loại độc dược cao cấp hơn, đều mẹ nó xuất hiện ảo giác rồi.

Cây lớn, cỏ dại, đất bùn, còn có... mấy đống màu hơi đen, hình dạng không quá quy tắc, đang bị ruồi bọ vây quanh.

“...”

Ảo giác này thật quá chân thực, còn có thể ngửi thấy mùi vị nữa chứ ~

Phương Tử Thần giơ chân chạy đến một bên đỡ cây mà nôn. Nôn đến nỗi kiệt sức, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, bụi cỏ bên cạnh truyền đến động tĩnh, một con lợn rừng nanh dài đang ủi đất xâm nhập tầm mắt.

Phương Tử Thần: “...”

Mẹ nó, cái này... xong rồi xong rồi, Babie Q!!!

Lợn rừng vừa thấy hắn, đất cũng chẳng ủi nữa, phì hai hơi khí, như thể động cơ chạy hết công suất, lao về phía hắn. Phương Tử Thần đầu muốn nứt ra rồi, lúc này không chạy thì còn đợi khi nào ~

Gặp Người Lạ Trong Rừng

Che đầu chạy lung tung hai tiếng đồng hồ sau, Phương Tử Thần mới cắt đuôi được con lợn rừng to lớn kia. Nếu nói trước đó cảm giác là ảo giác, vậy bây giờ coi như đã thanh tỉnh. Trong hai tiếng chạy điên cuồng ấy, tâm trạng của hắn có thể nói là thay đổi rất nhanh. Đầu tiên là hoảng loạn, vô thố, rồi đến mê mang, sợ hãi, các loại cảm xúc lẫn lộn thành một cục.

Rốt cuộc là tạo nghiệt gì đây. Hắn nghĩ.

Phương Tử Thần mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học, lại thân mang trăm vạn cự khoản, không đua cha, chỉ xét riêng cá nhân, thuận buồm xuôi gió không có gì bất ngờ thì tương lai cũng là một tinh anh của xã hội. Thế mà, tinh anh xã hội này chưa kịp vì Tổ quốc mà phát sáng phát nhiệt, một giấc ngủ dậy, liền không biết tới cái địa phương quỷ quái gì.

Thân là Phương gia tam thiếu, không ai dám cùng hắn khai loại trò đùa dai này. Đây là xuyên qua. Vì cái gì lại xuyên qua a? Hơn nữa ngươi xuyên thì xuyên đi! Vì cái gì chào hỏi cũng không đánh một cái a? Hắn cũng chưa kịp chuẩn bị gì. Tốt rồi, hiện tại chỉ có một thân áo ngủ, một đôi dép lào, biết mở màn thế nào đây?

Phương Tử Thần thở phì phò ngồi trên tảng đá, lại lần nữa chưa từ bỏ ý định kêu: “Hệ thống ~”

Không ai theo tiếng. Hắn học trong tiểu thuyết vai chính, nhắm mắt lại: “Không gian?”

Lại duỗi ngón trỏ: “Linh tuyền?”

“001?”

“002?”

“009?”

Đệt mẹ nó.

Tốt, hắn nhận rõ hiện thực, không phải nằm mơ.

Nghỉ ngơi một lát, rừng cây cũng phân biệt không ra đông nam tây bắc, Phương Tử Thần tùy ý chọn một phương hướng đi xuống dưới chân núi. Chuyến đi này chính là cả buổi trưa.

Tới gần chạng vạng, nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, rừng cây rậm rạp càng thêm có vẻ âm u. Trong rừng bắt đầu có cái gì đó đang kêu quái dị, Phương Tử Thần nghe thấy thì bước chân càng thêm tập tễnh.

“... Tiểu huynh đệ ~”

Đột nhiên bên cạnh hắn có giọng nói truyền đến, nghe có chút già nua và nghẹn ngào. Như là một lão nhân.

Phương Tử Thần: “...”

Núi sâu rừng già, trừ hắn loại tình huống đặc thù này ra, thế nhưng còn có người sao? Không, có lẽ, có thể... không phải người!!!

Phương Tử Thần chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, đầu óc nóng lên, theo đó cả người đầy lệ khí đều lên đây. Trong vòng một ngày, hai lần, suýt chút nữa tiểu tiện mất kiểm soát, Phương tam thiếu là không thể nhịn được nữa. Thiếu niên dương khí nặng, gan to mật lớn, yêu ma quỷ quái đều không sợ. Hắn vung cây gậy gỗ lấy được trong tay để dò đường, hùng hổ theo tiếng nói đi qua vừa mắng.

“Thảo đại gia ngươi, trời còn chưa tối mà đã dám ra đây dọa người, xem lão tử không một gậy đánh cho ngươi hồn phi phách tán.”

Nửa thân người cao bụi cỏ bị vạch ra, ngay phía trước trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái đầu người. Cái đầu người nọ tóc tai hoa râm bạc phơ lại dài, lộn xộn dính trên mặt, kẽ tóc lộ ra làn da xanh đen, môi khô nứt biến thành màu đen. Chỉ có một cái đầu không thấy thân mình, cái đầu như thể bị chặt đứt sau đó trực tiếp mọc lên trên mặt đất.

Nói thật, Phương Tử Thần nếu không phải lý trí, lại thêm lệ khí dâng cao nên gan biến lớn hơn chút, thì cảnh tượng này sợ là hắn đã ngất đi rồi.

Thấy Phương Tử Thần, cái đầu người kia rất kích động: “... Tiểu huynh đệ ~ giúp giúp ta.”

Phương Tử Thần: “...”

Giúp cái gì? Giúp ngươi tìm thân mình sao? Hay là giúp ngươi đầu thai chuyển thế đây?

Phương Tử Thần không đáp lại, hắn khẽ nhúc nhích bước chân, chuẩn bị vung gậy gỗ tiến lên, vừa lúc cái đầu người lại mở miệng.

“Ta bị rơi xuống mương, chân hình như bị gãy đau quá không bò lên được, ngươi có thể kéo ta ra đưa ta về nhà không?”

“Nhà ta ở ngay chân núi, không xa đâu, khụ khụ, tiểu huynh đệ... cầu xin ngươi.”

Đối phương dường như rất yếu ớt, nói mấy câu đã thở không ra hơi. Phương Tử Thần nhìn chằm chằm cái đầu kia một lúc lâu, dường như đang xác nhận đối phương có nguy hiểm hay không. Sau một lúc lâu, hắn mới đi tới, cách vài bước xa, cảnh giác dùng gậy gỗ chọc nhẹ vào bụi cỏ bên cạnh cái đầu người, quả nhiên phát hiện một cái mương sâu, hơn nữa đồng thời cũng thấy được thân mình của đối phương.

“Không phải quỷ à!”

Phương Tử Thần thở phào nhẹ nhõm, lau mặt, oán trách nói: “Lão nhân, ngài làm như vậy dễ làm người ta mất mạng lắm đó.”

“Tiểu huynh đệ... mau cứu cứu ta.”

Phương Tử Thần không nói hai lời lập tức kéo lão nhân từ trong mương ra. Quần áo của lão nhân ngoài dính chút cỏ dại ra thì còn khá dơ bẩn, nhưng cơ bản vẫn nhìn rõ, kiểu dáng và loại vải đó... ứng là đồ cổ cấp bậc.

“Ai...”

Phương Tử Thần mím môi không nói, dường như có chút hoảng hốt. Lão nhân gọi hắn một tiếng.

Phương Tử Thần ngồi xuống đất: “Chuyện gì?”

Lão nhân nói nhà hắn ở chân núi, không xa, trước hai ngày lên núi đốn củi đi xa không cẩn thận ngã xuống mương, hiện tại chân gãy không đi được, muốn Phương Tử Thần đưa hắn về nhà.

Phương Tử Thần đồng ý, lập tức cõng lão nhân đi về phía chân núi. Nghĩ đến lão nhân này ở hoang sơn dã lĩnh ngây người hai ngày, lại nghĩ tới cái tên hắn thấy buổi sáng, rồi nghĩ đến cái mương và hoàn cảnh xung quanh, hắn thật tình muốn quay đầu lại nói với lão nhân một câu: “Ngài đã dẫm phải loại phân ngũ sắc ban lan nạm vàng nào mà mệnh lớn thế?”

Lão nhân nói không xa, nhưng đi hơn nửa canh giờ cũng chưa tới chân núi. Hơn nữa đối phương hẳn là người không chịu được cô đơn, ho khan hai tiếng, không nhận ra Phương Tử Thần lập tức căng thẳng người, chỉ nhìn gáy hắn, hỏi: “Tiểu huynh đệ, ngươi là hòa thượng hoàn tục à? Ăn mặc cũng lạ ghê.”

Phương Tử Thần: “...”

Ngươi xem ta ăn mặc kỳ quái, ta xem ngươi thì không kỳ quái sao?

“Không phải, ta từ nhỏ đến lớn đều thích ăn thịt, một bữa không thịt cơm cũng chẳng ngon, sao có thể xuất gia làm hòa thượng.”

“Vậy tóc của ngươi...”

"Cắt." Phương Tử Thần nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play