“Ừ, đến nhà tôi đi.”
Vào thang máy.
Vương Hành Chi đứng cúi đầu trước mặt cô.
Thật tội nghiệp, sao lại trông thê thảm thế này? Cứ như một chú chó con không nơi nương tựa vậy.
Duyệt Vân Khởi mím môi, càng nhìn càng thấy phiền lòng, cô bèn dứt khoát quay đầu đi.
Gần như ngay khi cô vừa quay mặt đi, Vương Hành Chi liền cất tiếng:
“Anh xấu lắm sao?” Anh hỏi khẽ, “Làm em sợ rồi phải không? Xin lỗi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play