Vương Hành Chi nói thay cho Vu Phàm Kỳ nói: “Là rượu.”
Vu Phàm Kỳ gãi gãi sau đầu, chẳng những không thấy xấu hổ vì bị vạch trần tâm tư, ngược lại còn ngang nhiên đổ lỗi lên đầu Vương Hành Chi: “Ai bảo cậu không nể mặt tôi! Tôi ở Đức vật lộn suốt chín năm mới tốt nghiệp, chuyện lớn đáng ăn mừng như vậy, cậu lại không chịu uống với tôi một ly, quá không có tình nghĩa!”
Vương Hành Chi chỉ hờ hững nâng mí mắt lên, không nói gì mà đem ly rượu vốn đặt trước mặt hai người họ dời ra xa hơn một chút.
Duyệt Vân Khởi vẫn còn đang tranh cãi với Vu Phàm Kỳ: “Pha rượu vào nước trái cây thì không nguy hiểm sao? Nếu tôi không phát hiện ra mà uống luôn thì chẳng phải là uống rượu lái xe, hại mình hại người à?”
Vu Phàm Kỳ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó, dù sao mục tiêu mà anh muốn chuốc say thật sự là Vương Hành Chi cơ. Anh giải thích: “Nếu cô thật sự uống rượu, sao tôi lại để cô lái xe? Chẳng phải bây giờ mọi người chỉ muốn vui vẻ chút thôi sao, uống tí rượu có là gì đâu?”
Duyệt Vân Khởi không chút nể nang mà phản bác: “Là mấy người đang chơi, còn tôi đang làm việc.”
Bị Duyệt Vân Khởi chặn họng không nói được gì, Vu Phàm Kỳ quay đầu nhìn Vương Hành Chi cầu cứu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT