Ngụy Nhược Cẩn cảm thấy Lận Hành hẳn là bị tức đến choáng váng, thế nhưng trên mặt hắn vẫn có thể mỉm cười tiễn Thái Nội Quan rời đi.
“Ngươi không sao chứ? Để ta thay ngươi giáo huấn hắn một trận!” Ngụy Nhược Cẩn vừa nói vừa nhanh chóng tính toán trong lòng, cân nhắc xem dược liệu còn trong tay có thể điều chế ra vài loại độc dược nào đó, không lấy mạng, nhưng đủ khiến đối phương sống dở chết dở.
“Giáo huấn hắn, để ta lo.” Lận Hành kéo tay hắn ngồi xuống, quay sang nhìn Địch Dung, giọng điềm đạm, “Gia gia, lần này lại để người vất vả.”
Địch Dung khoát tay, “Không sao, nếu không nhờ A Cẩn sai người đến báo, ta còn chẳng hay biết Thái Phúc đã tới. Chuyện này các ngươi đừng xen vào. Tây Bắc cuối cùng cũng nằm trong tay ngươi, có danh nghĩa này, muốn làm gì đều danh chính ngôn thuận.”
Lận Hành gật đầu, ngữ khí trầm ổn: “Gia gia, ta muốn nuôi quân.”
Địch Dung trầm mặc thật lâu, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Nuôi quân không phải là không thể. Nhưng hiện giờ quân doanh lương thảo vốn là ngươi bỏ tiền mua, ngươi còn gánh nổi bao lâu? Còn vũ khí, ngươi định từ đâu mà có?”
“Lương thực đã giải quyết được hơn phân nửa, hai tháng nữa cũng đến mùa thu hoạch, về sau chỉ biết nhiều chứ không lo thiếu. Chỉ là vũ khí tất cần sắt. Nếu Tây Bắc tìm được quặng sắt, cộng thêm than thô, thì chế tạo binh khí sắc bén cũng chẳng phải việc khó.” Ngụy Nhược Cẩn mở lời, trong lòng hắn đối với lương thực rất có tự tin, nhưng vũ khí thì đúng là bó tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play