Dầu trà thì không ai để ý, nhưng muối tinh lại khiến mọi người bàn tán xôn xao. Ngụy Nhược Cẩn nhìn một đám người bàn luận, trong lòng đã hiểu rõ, và đối với kết quả này thì rất hài lòng.
“Vương gia có lệnh: từ nay về sau, giá cả các mặt hàng của vương phủ phải thống nhất theo từng khu vực. Ai cố ý nâng giá hay phá giá sẽ bị hủy bỏ quyền đại lý, và sau này sẽ không được tham gia đấu thầu nữa.”
“Vương phủ quản như vậy chẳng phải là quá chặt sao? Chúng ta bỏ tiền ra mua muối, còn phải quản cả cách chúng ta bán à?” Lời của Thượng quản gia vừa dứt đã khiến không ít người bất mãn. Cũng có người ngầm đoán, có phải lời ông ta nói ngụ ý rằng vương phủ còn có thứ gì khác muốn bán hay không.
“Tây Bắc vương phủ không ép buộc. Nếu không muốn thì các vị có thể rời đi.” Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên lên tiếng. Trong viện lập tức yên lặng. Có người bắt đầu do dự, muốn chờ xem thứ sử có động tĩnh gì, nhưng lại nghe tin vị thứ sử mới nhậm chức đã “mất tích”, thậm chí có lời đồn là bị Tây Bắc vương phủ giam giữ. Tin này khiến họ càng thêm dao động.
Ngụy Nhược Cẩn nhấp một ngụm trà, thấy có người đứng lên chắp tay rồi rời đi, hắn cũng chỉ gật nhẹ. Những người khác thấy hắn không ngăn cản thì cũng lần lượt đứng dậy bỏ về.
Chỉ một lát sau, trong viện đã vơi hơn một nửa số người.
Ngụy Nhược Cẩn không hề vội, vì số người còn lại cũng đủ rồi. Nếu thực sự không có ai tham gia đấu giá, hắn có thể bảo Lận Hành tìm thương đội khác tới bán. Hắn gật đầu với Thượng quản gia, ra hiệu cho ông nói quy tắc đấu giá muối tinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT