Hưng Lâm thành so với kinh đô trong ký ức của hắn cũng không kém là bao, ít nhất trong mắt hắn, chênh lệch chẳng đáng kể. Người qua lại trên phố cũng không ít, chỉ là hàng hóa bày bán không phong phú bằng kinh thành, bù lại lại có nhiều vật phẩm đặc sản của địa phương.
Muốn đổi lấy vài thứ hiếm lạ, trước tiên còn phải bàn bạc cùng thương đội. Dù sao Tây Bắc xa xôi, có nhiều thứ quý hiếm khó mà vận chuyển đến được. Phàm vật nào tinh xảo mới mẻ, vừa đưa đến đây liền bị đám công tử thế gia bao trọn.
Đi chưa được bao lâu, Ngụy Nhược Cẩn đã muốn tìm chỗ nghỉ chân. Chỉ có Tân Di vẫn hứng khởi, còn muốn tiếp tục dạo phố. Quả nhiên, nữ nhi ở bất kỳ thế giới nào một khi đi dạo thì thể lực đều dồi dào không hết.
Họ tùy ý chọn một quán nhỏ bên đường. Chủ quán là một đôi phu thê già. Mỗi khi có khách gọi món, lão hán đều cười híp mắt đáp lại, còn lão thái thì mở nắp chiếc nồi lớn, múc ra một bát đầy thứ thức ăn màu tro xám, cho thêm một khối thịt cùng vài ngọn rau dại. Tuy mộc mạc, nhưng cũng đầy đặn.
Tân Di ghé tai nói nhỏ: “Đó là cơm mạch. Những người ở đây phần lớn làm việc nặng nhọc, ăn nhiều để lấy sức.
Ngụy Nhược Cẩn gật đầu. Chỉ nhìn qua đã biết thể trạng bọn họ đều rắn rỏi, khỏe mạnh.
“Vị quý nhân này, ngài muốn dùng gì?” Lão hán vừa xoa tay vừa dè dặt hỏi. Nơi này xưa nay chỉ tiếp đón khách buôn nhỏ, chưa từng thấy qua nhân vật ăn mặc tôn quý như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play