Ngụy Nhược Cẩn cong cong khóe môi, nếu không phải hôm nay tâm tình còn tốt, chỉ sợ hắn đã trực tiếp sai người đuổi Trần lão thái gia ra ngoài rồi. Tuy rằng hậu quả có thể hơi phiền toái, nhưng cũng chẳng ngại lắm.
"Thượng quản gia, trông chừng Trần lão thái gia cho kỹ." Ngụy Nhược Cẩn thấy lão thái gia kia như thể hoàn toàn không biết bọn họ đã đến, cũng không định tiếp tục nể mặt, liền đứng dậy.
Lận Hành cũng theo đó đứng lên, thấp giọng nói: "Thương thế của ngươi còn chưa lành." Nói rồi liền một tay bế ngang người hắn, sải bước rời đi.
Trần lão thái gia bỗng dưng mở mắt, bật dậy, sắc mặt âm trầm, chẳng buồn nhìn theo Lận Hành đã đi xa, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thượng Nhân, giận dữ quát: "Hôm nay lão phu nhớ kỹ rồi!"
Vừa ra khỏi cửa, Ngụy Nhược Cẩn khẽ cười, vỗ vỗ vai Lận Hành: "Thả ta xuống đi, chân ta không sao, chỉ là tay có hơi bất tiện thôi."
Lận Hành hơi khựng lại, cánh tay ôm hắn lại siết chặt thêm vài phần, không nói một lời. Ngụy Nhược Cẩn còn định nói gì nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt đối phương kiên định nhìn về phía trước, hắn liền cúi đầu, nhấp môi cười khẽ.
Cười lén một lúc, hắn mới nhận ra hướng đi này không giống đường về chính viện, có hơi lạ lẫm. Dù gì sống trong vương phủ đã lâu, nhưng hắn cũng chỉ lui tới quanh chính viện và thư phòng của Lận Hành mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT