Lận Hành gật đầu. Nếu không phải vì Ngụy Nhược Cẩn cũng thích nam nhân giống y, thì y cũng không cần hơn nửa đêm ngủ không được mà cưỡi ngựa chạy như điên tới quân doanh, còn ở lại đây bị gia gia cười nhạo một trận.
"Một khi đã như vậy thì con còn đợi cái gì nữa? Trước kia ta thấy con bày binh bố trận rất hay cơ mà. Mãi mới nghĩ thông được mà còn hành động như vậy... Con đã hai mươi tuổi rồi đó!" Địch Dung nhìn mà sốt ruột. Trong mắt ông, Lận Hành cũng không phải thuộc loại người hay do dự, thiếu quyết đoán.
"Con đã hiểu rồi. Đã muộn rồi, con không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa. Con đi tìm một cái lều để ngủ." Lận Hành đứng lên liền đi ra ngoài. Địch Dung gọi y, y cũng làm như không nghe thấy.
Nằm trong lều trại ở quân doanh, Lận Hành vẫn như cũ không ngủ được. Lúc thì nghĩ đến việc Ngụy Nhược Cẩn đột nhiên tới gần y, lúc lại nghĩ đến lời Địch Dung nói, trong lòng có hơi mâu thuẫn. Không lẽ cần làm theo ông ngoại bảo, trực tiếp nói rõ ràng cho hắn ư?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT