Lận Hành cảm thấy rầu rĩ trong lòng, Ngụy Nhược Cẩn đúng là đã nhìn trúng tên tiểu bạch kiểm kia rồi, trực tiếp nói với y là hắn muốn người đó lại đây. Nhớ đến lúc trước ở tân phòng y có nói rằng, sau khi đến Tây Bắc sẽ trả lại tự do cho hắn, bây giờ trong lòng thấy hối hận rồi.

Ngụy Nhược Cẩn không nhận được câu trả lời của Lận Hành nên hơi khó hiểu, cảm giác hình như y không được vui cho lắm, nhưng cũng không thể nói chắc được, Lận Hành hầu như lúc nào cũng không có biểu cảm gì đặc biệt cả.

Đi được hơn nửa đường thì Lận Hành đi xuống cưỡi ngựa, dọc theo đường đi y không nói gì nữa. Ngụy Nhược Cẩn suy nghĩ suốt cả đoạn đường, cuối cùng cũng nhớ tới mình đã nói gì, khó hiểu trong lòng cũng biến mất. Nếu như Lận Hành thật sự bởi vì câu nói đó mà thấy không vui, vậy có phải là hắn có thể bạo gan hơn một chút hay không?
"Ngụy công tử, vương gia muốn đi đến phủ thứ sử, nên bảo thuộc hạ đưa ngài về vương phủ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play