Tối qua Lục Cảnh lại mất ngủ, nửa đêm bừng tỉnh, sau đó mở mắt trừng trừng đến tận hừng đông. Hôm nay hắn chẳng định lên núi, ăn xong bữa trưa thì dọn ghế ra nằm ngoài sân, định bụng phơi nắng bù giấc.
Ai ngờ vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu, đã bị tiếng đập cửa đánh thức. Thiếu ngủ khiến đầu hắn đau như búa bổ, khó khăn lắm mới thiếp đi được lại bị gọi dậy.
Lục Cảnh xoa giữa mày ngồi dậy, cảm thấy đầu không những đau hơn mà ngay cả tim cũng như bị ai đó bóp nghẹn, khí thế quanh thân tụ lại một tầng âm u như mây đen vần vũ.
Hắn thật sự khó mà duy trì được dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, mặt đen như đáy nồi ra mở cửa, cúi đầu nhìn người đang đứng ngoài, rõ ràng là không hề quen biết.
Mắt phượng hơi xếch, môi mỏng, mặc trường bào kiểu thư sinh. Trong trí nhớ hoàn toàn không có người này, hắn lạnh giọng hỏi:
“Ngươi là ai? Tới tìm ai?” Giọng điệu chẳng thể gọi là thân thiện.
Lý Uyên vừa thấy rõ mặt Lục Cảnh, nụ cười lập tức đông cứng. Y nghĩ đến lời căn dặn của Tiết đại phu lúc trước, nói muốn giao Vân ca nhi nhờ người thợ săn này chăm sóc, trong lòng liền thấy khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT