Tống Thiêm Tài nếu đã là một kẻ nhà giàu mới nổi, thì hành xử tất nhiên cũng phải có phong thái của kẻ nhà giàu – tuyệt không để bản thân phải chịu ấm ức. Hắn đối với người mình để tâm sẽ không suốt ngày miệng nói yêu thương, nhưng lại quen dùng tiền để biểu lộ tấm lòng. Mà hiện tại, Trần Quế Chi, Tống Đại Sơn cùng Tiểu Bảo đều là thân nhân hắn nhận định và quan tâm, thì càng không thể keo kiệt.
Về phần Tống Đại Sơn nói muốn quyên thêm một khoản tế điền cho thôn, Tống Thiêm Tài cũng có thể hiểu được. Dù gì, ai chẳng muốn giữ thể diện. Như chính hắn năm xưa, nếu không phải bị bạn học sơ trung trêu ghẹo một câu, thì cũng chẳng dại dột tổ chức yến tiệc lớn đến thế, rồi sau đó uống say, gây nên họa.
Tống Đại Sơn tuy mềm lòng, thích sĩ diện, nhưng không thể phủ nhận, ông ta đối với Tống Thiêm Tài – đứa con trai này – xưa nay chưa từng có nửa phần bạc đãi. Dẫu thường ngày chẳng giúp được gì, lại còn hay gây rối, nhưng khi con trai gặp nguy, ông vẫn luôn như gà mẹ xù lông bảo vệ gà con. Như vậy cũng là quá đủ. Trên đời nào có ai hoàn mỹ, trước kia Tống Thiêm Tài còn từng nghĩ phải "trị" cái tật thánh phụ của cha hắn.
Chỉ là, trải qua lần Tống Đại Sơn dứt khoát đứng về phía họ, thái độ rõ ràng không mập mờ, Tống Thiêm Tài cũng cảm thấy cái tính hay mềm lòng, sĩ diện ấy cũng không đến mức không thể chịu được. Đàn ông mà, ai chẳng thích nghe lời hay. Chính bản thân hắn cũng vậy. Hắn cảm thấy chỉ cần không động chạm đến lợi ích của bản thân, thì dùng chút tiền mua lấy danh tiếng tốt, vẫn hơn làm kẻ giàu mà tàn nhẫn vô tình.
Có điều, tiền đề là nhà phải có của cải mới được. Còn hiện tại, nhà họ Tống nghèo rớt mồng tơi, đến cơm còn chưa đủ ăn, huống gì nói đến tế điền tế đất. Cho nên, Tống Thiêm Tài cảm thấy vẫn phải khuyên cha mình thu liễm lại chút. Chờ sau này hắn có của lớn trong tay, nhất định sẽ thoả mãn tâm nguyện của cha, để ông được nở mày nở mặt trong thôn, ngày ngày được người ta ngưỡng mộ khen ngợi.
Đã là người có tiền, thì không thể để người thân nhọc nhằn vì mình. Trong nhà đang lúc khó khăn, hắn lại giấu riêng một khoản tiền bạc không dùng tới, việc như thế Tống Thiêm Tài thật sự không làm được. Vì vậy, hắn mở lời nói với Trần Quế Chi:
“Nương, bạc kiếm ra chẳng phải để tiêu sao? Người yên tâm, nhi tử về sau nhất định kiếm được nhiều bạc, để người cùng cha và Tiểu Bảo sống những ngày tốt đẹp. Giờ con lấy trước một trăm lượng, người giúp con đổi ra bạc vụn, đầu tiên đem về trả cho ngoại gia. Dù sao đại cữu cũng chẳng giàu có gì, chuyện nhà mình quyên năm mươi lượng cho thôn chắc chắn không giấu được. Nếu không sớm trả, e cữu cữu trong lòng không khỏi khó chịu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play