Hôn lễ của Tống Thiêm Kim diễn ra thuận lợi vô cùng. Hôm ấy, họ hàng thân thích bên nhà họ Tống và nhà họ Hồ đưa dâu, trước mặt người nhà họ Hồ, chẳng ai nhắc lại chuyện cũ. Khi Tống Thiêm Tài và mọi người trở về, bàn tiệc đã ăn quá nửa, nhiều người uống đến đỏ mặt tía tai. Chỉ có Tống Đại Hải và Vạn thị cố ý giữ lại một bàn tiệc chưa khai để đợi nhóm Tống Thiêm Tài về.
Vạn thị lúc này cũng đã bình tĩnh lại, vui vẻ hớn hở, trong lòng đầy cảm kích đối với Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, ngay cả Tống Đại Sơn cũng được nàng nâng chén mời rượu. Nhà mẹ đẻ nàng suýt nữa đã làm hỏng chuyện, nếu chuyện thực sự hỏng thì sau này nàng biết lấy gì mà đối diện với con trai và con dâu. Nghĩ tới đây, Vạn thị lại thấy vừa tủi vừa giận.
Hôm đó, Tống Đại Hải uống khá nhiều. Đến khi khách khứa đã về hết, Tống Đại Sơn dìu Tống Đại Hải thì bị ông ta nắm chặt tay, nghe thấy Đại Hải nói:
“ Đệ à, nhà họ Tống chúng ta chỉ còn hai anh em mình. Người khác chẳng đáng trông cậy, chỉ có đệ là có phúc. Thiêm Tài làm rất tốt, thật sự rất tốt. Hôm nay ca vui lắm, chỉ cần nhà họ Tống chúng ta đồng lòng như một, chẳng ai dám bắt nạt chúng ta.”
Tống Đại Sơn dìu anh trai vào nhà, trong lòng cũng dâng lên nhiều cảm khái. Con trai ông có bản lĩnh, làm việc quyết đoán hơn hẳn ông. Nếu năm xưa ông cũng có một đứa con quyết đoán, biết xoay xở như vậy, hẳn đã không phải chịu cảnh bị xa lánh trong làng. Nếu không phải nhà họ Tống ít người, tiếng nói trong thôn không có trọng lượng, thì ông cũng chẳng phải nhận nuôi Tống Tiến Bảo, chỉ để dựng tấm biển “có đàn ông trong nhà” mà giúp thêm một tay cho Tống Thiêm Tài.
Đáng tiếc, người với người vốn chẳng giống nhau. Tính toán ấy của ông xem ra là công cốc. Cũng may còn có nhà Tống Đại Hải, lại thêm Tống Thiêm Tài làm nên việc, trong nhà còn có Triệu Ngôn Tu một đứa nhỏ rất lanh lợi và có bản lĩnh. Như vậy mà tính, nam đinh trong nhà cũng chẳng ít, nói chuyện cũng có thể vững vàng hơn.
Tống Đại Sơn thừa hiểu, ở đời, người tàn nhẫn thì tiếng nói mới mạnh. Nhưng nhà họ Tống vốn khó có con nối dõi, con cháu lại quý. Lẽ nào phải đi liều mạng với những gia đình anh em đông đúc kia? Chẳng phải thế là tự đào gốc nhà mình sao. Bởi vậy, ông mới luôn nhường nhịn, chịu lùi một bước. Giờ thì hay rồi, con trai có tiền đồ, chỉ cần một đứa có thể gánh vác là đủ. Vạn gia tuy có nhiều nam đinh, nhưng chẳng phải rồi cũng phải ngoan ngoãn trước con trai ông đó sao. Từ nay, ông chỉ việc yên tâm hưởng phúc con thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play