Triệu Ngôn Tu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Tống Thiêm Tài khẽ sờ mũi, vội vàng đứng dậy tránh ánh mắt sâu xa kia của Triệu Ngôn Tu, sau đó bưng chén nước ấm tới cho Triệu Ngôn Tu nhuận họng. Uống nước xong, giọng nói của Triệu Ngôn Tu đã tốt hơn rất nhiều. Dù vẫn còn hơi khàn, nhưng đó chỉ là di chứng của cảm mạo, không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Lúc này, Tống Thiêm Tài mới có tâm trạng đùa giỡn:
“Ngươi với Tiểu Bảo đúng là chẳng lúc nào khiến người khác yên tâm. Đại phu nói ngươi trước đó bệnh một trận nặng, tuy đã khỏe, nhưng vẫn cần bồi bổ thêm. Như tối qua bị cảm lạnh, thực sự phải cẩn thận. Về sau đừng có nghĩ mình có công phu là thân thể cũng khỏe mạnh như sắt. Trần đại phu đã kê thuốc, mấy ngày này ngươi cứ uống trước. Ta nghĩ rồi, ngươi với Tiểu Bảo đều là thân thể yếu, cần phải bồi bổ. Từ ngày kia trở đi, trong nhà sẽ bắt đầu hầm canh, bồi bổ cho hai người các ngươi.”
Trong suy nghĩ của Tống Thiêm Tài, thân thể không khỏe thì ngoài việc bệnh ra, chính là do thể trạng yếu. Cách đơn giản nhất là bồi bổ, hầm canh thật ngon cho ăn, ăn uống đủ chất, nghỉ ngơi điều độ, thân thể dần dần sẽ hồi phục. Tốt nhất có thể nấu thêm ít món dược thiện, dược bổ không bằng thực bổ, chăm sóc cho thân thể của Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo thật tốt, là chuẩn rồi còn gì.
Triệu Ngôn Tu khẽ nở nụ cười. Dù sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể suy yếu, nhưng nụ cười ấy lại khiến lòng người rung động. Tống Thiêm Tài đứng bên giường nhìn thấy nụ cười ấy mà tim cũng bị đập trúng một cái. Hắn thầm nghĩ:
“May mà Triệu Ngôn Tu là đàn ông, chứ nếu là nữ tử, e rằng đã đến mức khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân rồi.”
Tống Thiêm Tài khẽ xoa ngực, bật cười lắc đầu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play