Lưu Khôn Võ hằng năm chỉ ghé nhà họ Lưu vào những dịp lễ tết. Nếu tiểu Dương thị dám tỏ thái độ, Lưu Đại Lương liền mắng vài câu cho có lệ, còn Lưu Khôn Võ thì tức khắc lật bàn, mắt đỏ hoe bỏ chạy về nhà cậu ruột. Cả thôn Lưu lại dậy sóng, lời ra tiếng vào, bàn tán nhà họ Lưu tới mấy ngày. Chuyện cũ năm xưa tiểu Dương thị bước chân vào nhà họ Lưu cũng bị lôi ra kể lại. Kết cục, danh tiếng của tiểu Dương thị bị đạp xuống đất, còn Lưu Đại Lương thì bị nói là hồ đồ, không biết dạy vợ dạy con.
Nhưng Lưu Đại Lương cũng không phải kẻ ngốc. Nhìn lại, thanh danh cả nhà đã bị bôi xấu gần hết, trong khi nhà họ Điền chỉ vì dang tay cưu mang đứa cháu lại được người ta khen là nhân nghĩa, tiếng tốt vang xa. Cứ như thế chẳng khác nào lấy tiếng tăm nhà mình mà đi dâng cho nhà họ Điền. Nghĩ vậy, ông ta đành mời người trong tộc đến, nhiều lần bảo đảm sẽ đối xử tốt với Lưu Khôn Võ, rồi đến nhà họ Điền rước hắn về. Sau đó lại cho hắn lên thị trấn học ở tư thục, trọ lại trường, mỗi năm đều đóng học phí đầy đủ, không để thiếu.
Lưu Khôn Võ mỗi tháng đều phải về nhà một lần, mang theo gạo, mì, cải dầu, rồi cả hai trăm đồng tiền lớn để dùng. Vì hắn khó chiều, nên cả Lưu Đại Lương lẫn tiểu Dương thị bề ngoài đều không dám quá đáng với hắn. Mà trong cái thời đại coi trọng lễ nghĩa, trên dưới có thứ tự như vậy, Lưu Khôn Võ vẫn bị người đời cho là quá khích, không giữ bổn phận.
Tống Thiêm Tài từ nhỏ đã học Tứ Thư Ngũ Kinh, vốn dĩ thấy cha mình Tống Đại Sơn có vài chỗ hành xử chưa thỏa đáng, nhưng bản thân thì vẫn cố giữ lễ nghĩa cha con, chưa từng vượt qua giới hạn. Vì vậy, hắn không khỏi khó chịu khi thấy người như Lưu Khôn Võ, chuyện trong nhà chưa phân rõ trắng đen mà đã làm ầm lên với người thân. Tuy có chút chán ghét, nhưng cũng không nỡ trách nặng. Dẫu sao thì Lưu Khôn Võ làm người tuy thiếu quy củ, nhưng hoàn cảnh lại thật sự đáng thương.
Cũng vì vậy, năm xưa tuy Lưu Khôn Võ có tiền, có nhà riêng, nhưng cuối cùng vẫn cưới Tống Đào Tử người không mấy ai đánh giá cao chính là một phần vì thế. Bởi trong mắt nhiều người lúc ấy, phẩm hạnh mới là gốc rễ, hiếu đạo mới là chuẩn mực. Dù Lưu Khôn Võ có khổ, nhưng tính tình ngang bướng, chẳng mấy ai ưa.
Thế nhưng giờ đây, Tống Thiêm Tài lại cảm thấy người như Lưu Khôn Võ đáng để kết giao. Tuy hắn không đối xử tốt với cha mình, nhưng lại rất hiếu thuận với cậu. Mỗi tháng đều qua thăm, quà cáp đầy đủ, việc nặng việc nhẹ không nề hà, còn hơn cả con ruột. Người như vậy, yêu ghét rõ ràng, biết nghĩ cho bản thân, lại không quên ân tình quả là hợp với tính nết của Tống Thiêm Tài.
Một người muốn làm thân, một người muốn kết bạn, chẳng mấy chốc mà hai người đã thân thiết, chén rượu vào miệng là xưng huynh gọi đệ ngay. Lúc này, Tống Thiêm Tài mới biết Lưu Khôn Võ đang chuẩn bị mở một tiệm tạp hóa trên trấn cùng đại ca hắn. Có điều, tiệm cũng không có gì đặc biệt, lo sợ chẳng thể đứng vững được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT