Tống Thiêm Tài nhớ lại lúc xử lý mấy quả sơn tra, hình như có từng ủ rượu nho. Hắn còn cẩn thận dùng vải màn lọc kỹ sau một tháng lên men. Sau đó, từng vò đều được hắn cất vào trong hầm. Ban đầu hắn định chờ cửa hàng trà khai trương thì lấy ra bán, tiếc là đám thương nhân ấy bận rộn đến mức uống trà còn không có thời gian, huống chi là uống rượu.
Thế nên Tống Thiêm Tài bèn mặc kệ đám rượu ấy. Bây giờ nhìn thấy Vạn thị tự mình ủ rượu gạo mà hương thơm ngào ngạt, mùi rượu nồng hậu, rõ ràng được mọi người tán thưởng, hắn mới nhớ ra mình còn có mấy vò rượu nho. Tuy khẩu vị có thể không hợp với người ở đây, nhưng dù sao cũng là thành quả lao động của hắn, chẳng lẽ lại bỏ không?
Thế là tối hôm đó, Triệu Ngôn Tu cùng Tống Thiêm Tài ra vào hầm dưới đất, khiêng lên mười vò rượu nho. Mỗi vò nặng chừng mười cân, đều được bịt kín bằng đất sét đỏ và vải đỏ. Tống Thiêm Tài lấy giẻ lau sạch từng vò rượu, sau đó mới dùng dao nhỏ cạy miệng vò ra, một làn hương rượu nho nhè nhẹ liền lan tỏa ra ngoài.
Hắn múc thử một muỗng rượu, màu đỏ tím nhàn nhạt, trông vô cùng đẹp mắt. Trần Quế Chi đây là lần đầu tiên thấy rượu có màu như vậy, lập tức nghi ngờ:
“Thiêm Tài, rượu này có phải để hỏng rồi không? Nhìn sao mà biến cả màu sắc.”
Tống Thiêm Tài nghe vậy liền có chút buồn buồn trong lòng đây đúng là khoảng cách mấy trăm năm về nhận thức mà. Hắn vội giải thích:
“Nương, rượu này vốn dĩ có màu như vậy, nó có tên là ‘rượu vang đỏ’. Nghe nói nữ nhân mỗi tối trước khi ngủ uống một ly sẽ rất tốt cho da. Rượu này nhẹ độ, nương uống vừa vặn, sẽ không say. Sợ cha đã quen uống rượu trắng, nên chắc sẽ không quen thứ này.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT