Từ sau khi Tống Thiêm Kim tới làm tiểu nhị trong tửu lâu, không cần nói cũng biết, Tống Đại Hải càng thêm yên tâm. Còn Vạn thị thì lúc rảnh rỗi lại thường mang chút thức ăn hay sơn quả đến nhà Tống Thiêm Tài, lại còn may cho Tống Tiểu Bảo một bộ xiêm y cùng hai đôi giày. Khi trò chuyện với Trần Quế Chi cũng mang theo vài phần lấy lòng. Ban đầu Trần Quế Chi còn canh cánh trong lòng chuyện đầu óc nóng lên mà tặng đi năm lượng bạc, nhưng nay thì trong dạ vừa lòng không ít. Được Vạn thị tâng bốc vài ngày, tâm trạng vui vẻ, đến cả cơm cũng ăn thêm mấy chén.
Đặc biệt là khi Trần Quế Chi cố ý làm bộ như vô tình tiết lộ rằng năm lượng bạc là lễ gặp mặt để nối kết tình thân với Thiêm Kim, thái độ của Vạn thị đối với nàng lại càng thêm khiêm nhường. Bà ta còn khéo miệng khen ngợi khắp thôn rằng Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi là thúc thúc, thẩm thẩm có tình có nghĩa, vẫn nhớ mong đứa cháu trai, nào là Tống Thiêm Tài đúng là người thân trọng nghĩa.
Tuy rằng Vạn thị không trực tiếp đưa bạc cho Trần Quế Chi, nhưng thường lui tới thăm hỏi, lại mang theo vài thứ lặt vặt, cũng đủ khiến Trần Quế Chi nguôi ngoai không ít. Ngay cả Tống Đại Sơn, thấy cháu trai mình có tiền đồ, đại ca và chị dâu lại hoà thuận hữu hảo, miệng không ngớt lời khen ngợi, trong lòng những nỗi uất ức vì chuyện của Tống Đại Bảo cũng vơi đi phần nào.
Mà mấy ngày gần đây, Tống Thiêm Tài cũng cẩn thận điều dưỡng thân thể, sắc mặt và tinh thần đều tốt hơn rất nhiều, sắp khỏe hẳn. Hắn ở nhà cũng chẳng rảnh rỗi, cẩn thận dò xét lại toàn bộ ruộng đất trong nhà. Tống gia có mười lăm mẫu đất, trong đó mười mẫu là ruộng nước, phần còn lại là ruộng khô. Không chỉ có ruộng đất, năm xưa khi còn trẻ, Tống Đại Sơn còn mua luôn mảnh đất phía sau nhà kéo dài tới tận đỉnh núi bên trên.
Ngọn núi kia cũng có một câu chuyện riêng. Năm đó, trong thôn Tống gia từng có một người phát tài nhưng lại là hạng bại gia tử. Kẻ đó nghe lời người ta dụ dỗ, nói rằng trong đỉnh núi có chôn vàng, vậy là thực sự bỏ tiền ra mua. Kết quả, dĩ nhiên chẳng có vàng nào, nhưng khế đất thì đã lỡ tay ký tên. Hắn tốn một khoản bạc lớn mà chẳng thu về được gì.
Nhưng đời người chẳng biết đâu mà lường, về sau, kẻ bại gia ấy gặp biến cố, tiêu sạch tài sản trong nhà. Mang vợ con quay về thôn Tống gia, đúng lúc vợ hắn mang thai lại bị động thai, tình thế nguy kịch như chỉ mành treo chuông, vội vã cần nhân sâm để cứu mạng. Khổ nỗi, trên người chẳng còn lấy một xu, thứ duy nhất có thể bán được chính là khế đất ngọn núi kia.
Hắn muốn bán lại núi để gom tiền chữa bệnh, nhưng người trong thôn Tống gia phần lớn sống lay lắt đủ ăn, dù có vài nhà dư bạc cũng đều dành dụm mua ruộng mua đất sinh lời, chẳng ai dại dột đem bạc đi mua một ngọn núi không sinh lợi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT