Chưa đợi hắn nghĩ thông, một người đã quỳ xuống trước mặt.

"Quân thượng thứ tội!"

Hổ Bí Trung Lang Tướng run rẩy nói:

"Ti chức lơ là phòng bị, hộ linh bất lực, còn liên lụy Quân thượng lâm vào nguy hiểm..."

Giang Huyền Cẩn hoàn hồn, nhìn hắn nói:

"Không cần nhận tội với ta, việc này Thánh Thượng tự có phán quyết."

Nghe vậy, Trung Lang Tướng toát mồ hôi lạnh:

"Quân thượng..."

"Ta chỉ đi ngang qua, còn có việc khác phải làm, nơi này giao lại cho ngươi."

Hắn phất tay áo, tháo chuỗi Phật châu trên cổ tay xuống nắm chặt lại, định cùng Thừa Hư rời đi.

"Chờ đã."

Hoài Ngọc cách cỗ quan tài gọi hắn:

"Bọn chúng chạy hết rồi! Các ngươi không cho người đuổi theo sao?"

Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái, không đáp, tiếp tục đi về phía trước. Thừa Hư phía sau hắn thì thu đao, bước đến bên cạnh nàng, chắp tay nói:

"Vị cô nương này, chủ tử nhà ta mời cô nương đến trà lầu bên cạnh nói chuyện."

Hoài Ngọc vô cùng kinh ngạc, nhìn bóng lưng Giang Huyền Cẩn rồi lại nhìn y:

"Chủ tử nhà ngươi còn chưa mở miệng, sao ngươi biết hắn muốn nói chuyện với ta?"

Thừa Hư mím môi:

"Đây là ý của chủ tử."

Truyền đạt ý tứ lúc nào vậy? Sao nàng không nghe thấy? Lý Hoài Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ một lát, vẫn là xách váy đi theo.

Trên đường quan đạo là một mớ hỗn độn, ngọn lửa dần được dập tắt. Đám thích khách cuối cùng vẫn không ai đuổi theo, ung dung biến mất giữa kinh đô.

Hoài Ngọc theo Thừa Hư lên lầu hai, vào một gian phòng khá yên tĩnh.

Giang Huyền Cẩn đang cầm ấm trà rót nước, nghe tiếng động, không ngẩng đầu lên mà hỏi:

"Ngươi muốn làm gì?"

Lý Hoài Ngọc giật nảy mình, trong khoảnh khắc cảm thấy gần như không thở nổi.

Hắn nhận ra nàng rồi sao?

"Vừa chặn đường ta vào cung, vừa ra tay tương trợ, nếu nói ngươi không có ý đồ gì khác, e là không hợp lý."

Đặt chén trà đã rót đầy trước mặt nàng, Giang Huyền Cẩn ngước mắt nhìn:

"Cứ nói thẳng đi."

Nghe vậy, Hoài Ngọc mới hiểu ra. Hắn không nhận ra nàng, chỉ cảm thấy nàng có ý đồ xấu mà thôi.

Thở phào một hơi, nàng bật cười, vung áo ngồi xuống đối diện hắn, cầm chén trà lên uống ừng ực hai ngụm rồi lau miệng nói:

"Chuyện hôm nay, thực ra phần lớn là trùng hợp."

"Trùng hợp?"

Giang Huyền Cẩn cười như không cười, khoan thai rót cho mình một chén, đưa lên mũi khẽ ngửi. Đôi mắt đen láy của hắn xoay chuyển, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng, rõ ràng không tin lời giải thích này.

Lý Hoài Ngọc bị hắn nhìn đến toàn thân tê dại, con ngươi đảo một vòng, bất đắc dĩ thở dài:

"Xem ra muốn lừa ngươi thật không dễ, vậy ta nói thật nhé."

Giang Huyền Cẩn khẽ gật đầu:

"Ngươi nói đi."

"Là thế này."

Hai tay chắp lại, đôi mắt Hoài Ngọc ánh lên vẻ dịu dàng, nhìn thẳng vào hắn nói:

"Ta để ý ngươi rồi."

Giang Huyền Cẩn:

"..."

"Ngươi phản ứng kiểu gì vậy?"

Thấy vẻ mặt hắn đột nhiên cứng đờ, trong lòng Hoài Ngọc vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra ấm ức:

"Là ngươi ép ta nói đó chứ!"

Thái dương giật giật, Giang Huyền Cẩn cụp mắt xuống, đột nhiên cảm thấy mời nàng lên đây nói chuyện thật là thừa thãi. Người này không biết xấu hổ, miệng không có nửa lời thật, hỏi thế nào cũng bằng không.

Hít một hơi thật sâu, hắn chống bàn đứng dậy.

"Ấy?"

Hoài Ngọc cũng đứng lên theo:

"Ngươi đi đâu vậy? Vừa rồi ta khinh bạc ngươi, còn chưa xin lỗi mà."

Khinh bạc? Hay cho một chữ khinh bạc! Từ này thường dùng cho công tử trêu ghẹo tiểu thư, có ai thấy nữ tử đi khinh bạc nam nhân bao giờ?

Hắn lạnh giọng nói:

"Không cần xin lỗi, sau này không hẹn gặp lại!"

Nói xong, hắn nhấc chân định đi. Thế nhưng, vừa bước được một bước, tay áo đã bị người ta níu lại.

"Ngươi ngốc à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play