Tên cầm đầu mừng rỡ, vội tiến lên một bước:
"Quân thượng cũng là rường cột nước nhà, Đan Dương công chúa cũng là do chính tay ngài ban rượu độc, ngài..."
Hắn muốn nói, ngài chắc cũng hận ả ta lắm phải không?
Thế nhưng, lời còn chưa nói ra, một thanh trường kiếm đã như rắn trườn, nhanh chóng kề ngang yết hầu hắn.
"Bảo bọn chúng lui đi."
Giang Huyền Cẩn lạnh nhạt nói:
"Cứ dây dưa tiếp, các ngươi cũng chỉ có kết cục bị bao vây. Có ta ở đây, các ngươi không động vào được cỗ quan tài này đâu."
"Ngươi!"
Sắc mặt tên cầm đầu tái mét:
"Ngươi đúng là thị phi bất phân!"
Thị phi? Giang Huyền Cẩn liếc hắn một cái, nói:
"Ta phân biệt rõ hơn ngươi."
Cười khẩy một tiếng, tên cầm đầu mặc cho hắn khống chế, gầm lên:
"Tất cả xông lên! Phá cái quan tài đó trước, đừng quan tâm đến ta!"
"Rõ!"
Những kẻ bên cạnh tuân lệnh, năm tên vây lấy Giang Huyền Cẩn và Thừa Hư, số còn lại chạy sang phía bên kia, giơ xẻng sắt lên định đập nát quan tài.
Giang Huyền Cẩn nét mặt căng thẳng, thu tay lại định xông đến ngăn cản.
Thế nhưng, tên cầm đầu bên cạnh dường như đã đoán trước được hành động của hắn, lật tay rút ra con dao găm trong lòng bàn tay, gương mặt vặn vẹo gầm lên:
"Nếu ngươi đã muốn bảo vệ con súc sinh này, vậy thì cùng đi chết đi!"
"Quân thượng cẩn thận!"
Sát khí ập đến, Giang Huyền Cẩn quay đầu lại, đã không kịp né tránh.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ trong đám đông đột nhiên lao ra một người, tay cầm một khúc gỗ không biết nhặt ở đâu, đập một cú nhanh-gọn-chính xác vào gáy tên cầm đầu.
"Bốp!"
Một tiếng trầm đục vang lên, con dao găm của tên kia dừng lại cách sau lưng Giang Huyền Cẩn một tấc. Hắn lảo đảo hai cái, không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía sau.
Giang Huyền Cẩn hơi sững sờ, cũng ngẩng đầu lên, liền thấy một người bịt mặt dáng người nhỏ nhắn đang trừng đôi mắt hạnh nhìn tên cầm đầu, thấy hắn không ngã, lập tức bồi thêm một gậy nữa.
"Cốp" một tiếng, tên cầm đầu cuối cùng cũng ngã gục.
Lý Hoài Ngọc hận rèn sắt không thành thép mà đá hắn một cái. Thật vô dụng, ra tay sao lại chậm chạp như vậy? Nàng nãy giờ không vội động thủ là vì muốn một mũi tên trúng hai con nhạn, ai ngờ tên này tay ngắn lại vụng về, Giang Huyền Cẩn đã nghiêng người tránh được chỗ hiểm, hắn có đâm trúng cũng không giết được.
Vậy thì chi bằng để nàng ra tay ban ơn.
"Ngươi..."
Giang Huyền Cẩn nghi hoặc nhìn nàng, đang định mở miệng hỏi, thì những chiếc xẻng sắt bên kia đã giáng xuống.
Đồng tử co rụt lại, Hoài Ngọc phản ứng cực nhanh, vung khúc gỗ ném mạnh một cái, đánh rơi một chiếc xẻng, nhưng những chiếc còn lại thì đành chịu.
"Mau đi ngăn bọn chúng lại!"
Nàng đẩy Giang Huyền Cẩn một cái.
Bị nàng đẩy lảo đảo hai bước, Giang Huyền Cẩn không kịp nghĩ nhiều, chống tay lên quan tài nhảy qua, tiếp tục giao chiến với đám người bịt mặt đang đập phá bên kia.
"Quân thượng!"
Hổ Bí Trung Lang Tướng dẫn đầu cuối cùng cũng phá được vòng vây, dẫn người đến hỗ trợ. Thấy Giang Huyền Cẩn bị bao vây, hắn sợ đến trắng mặt, vội vàng hét lên:
"Mau cứu Quân thượng!"
Hoài Ngọc không nhịn được mà đảo mắt. Cũng may là võ công của Giang Huyền Cẩn không tệ, chứ với tốc độ cứu viện của bọn họ, đổi lại là một người kém cỏi hơn, chắc đã phải chuẩn bị thêm một cỗ quan tài nữa rồi.
Thấy tình thế đã đảo ngược, đám người bịt mặt cũng không ngốc, lập tức vác tên cầm đầu của chúng lên, vừa đánh vừa lui.
"Này này, bọn chúng định chuồn, chặn đầu hẻm kia lại!"
Hoài Ngọc hét lên một tiếng.
Giang Huyền Cẩn nghiêng đầu nhìn nàng, cuối cùng cũng nhận ra giọng nói:
"Là ngươi."
Giật phắt tấm vải che mặt xuống, Hoài Ngọc cười híp mắt vẫy tay với hắn:
"Nhanh vậy đã gặp lại rồi, chúng ta đúng là có duyên thật."
Nhớ lại hành vi không chút quy củ của người này, Giang Huyền Cẩn nhíu mày.
Hắn không cho rằng đây là duyên phận gì, ngược lại cảm thấy người trước mặt này vô cùng kỳ quặc, ánh mắt nàng nhìn hắn có một cảm giác không thể tả được. Nói là hận, nhưng nàng rõ ràng đang cười tươi, còn nói là ngưỡng mộ yêu mến, thì lại càng không giống.
Lẽ nào... nàng quen biết hắn?