Tiếng xì xào bàn tán, xen lẫn vài lời nguyền rủa, tan vào trong nắng sớm.
Hoài Ngọc cảm thấy, có lẽ lúc làm công chúa mình đã quá xa hoa hưởng thụ, nên ông trời nhìn không vừa mắt, mới để nàng làm Tứ tiểu thư ngốc nghếch của Bạch phủ, để nếm trải cảm giác ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Bữa sáng đạm bạc một chút cũng không sao, coi như thanh lọc cơ thể. Nhưng bữa trưa và bữa tối, các món ăn nhà bếp đưa cho đều rất tệ, cơm lại ít, ăn hai miếng đã hết.
Nhìn chiếc bát sạch bong trước mặt, Lý Hoài Ngọc thật sự muốn khóc thương cho Bạch Tứ tiểu thư. Dù gì cũng là tiểu thư nhà quyền quý, sao lại có thể thê thảm đến vậy!
"Tứ tiểu thư."
Một ma ma từ ngoài bước vào, the thé cất giọng:
"Lão gia truyền lời, ngày mai phải đến Giang phủ, bảo người ăn mặc chỉnh tề đến tiền sảnh thỉnh an."
Hoài Ngọc còn chưa kịp đáp lời, Linh Tú phía sau đã "xoạt" một tiếng đứng dậy:
"Tiểu thư nhà tôi sẽ đến ngay!"
Nói xong, nàng run rẩy cắn đứt sợi chỉ, cầm chiếc váy lụa đến trước mặt Hoài Ngọc:
"Tiểu thư, mau thay y phục!"
"Cái này..." Nhìn mấy đóa sen thêu lưa thưa trên váy, Hoài Ngọc chớp mắt: "Ngươi chắc là được không?"
"Dù sao cũng tốt hơn những bộ y phục thường ngày của người." Linh Tú kéo nàng dậy thay đồ: "Nếu lão gia nhìn không vừa mắt, có thể thưởng cho người ít trang sức thì càng tốt."
Cũng chỉ có thể nghĩ vậy, Hoài Ngọc gật đầu, ngoan ngoãn thay váy, búi một kiểu tóc quy củ, rửa mặt sạch sẽ rồi theo ma ma ra tiền sảnh.
Trước khi ra ngoài phải xem xét con gái mình đã tươm tất chưa, đây cũng là quy củ của các gia đình quyền quý. Khi Lý Hoài Ngọc đến tiền sảnh, mọi người đã có mặt đông đủ. Bạch Đức Trọng và Bạch Mạnh thị ngồi ở ghế chủ vị, Bạch Toàn Cơ đứng trước mặt họ.
Một thân lụa là gấm vóc, cổ áo và viền váy đều thêu hoa hải đường cầu kỳ. Bạch Toàn Cơ búi tóc tường vân cao, bước đi uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều, quả đúng là một tiểu thư khuê các mẫu mực.
Bạch Mạnh thị nhìn rất hài lòng, liên tục gật đầu, cầm khăn tay nói với Bạch Đức Trọng:
"Lão gia xem, con gái chúng ta xinh đẹp thế này, còn lo không tìm được tấm chồng tốt sao?"
Bạch Đức Trọng sa sầm mặt, không có vẻ gì là vui mừng, nhưng vẫn gật đầu.
Ánh mắt ông ta khẽ động, thấy người đang rụt rè ở cửa, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát:
"Còn không mau vào đây?"
Hoài Ngọc lại bị ông ta dọa giật mình, thầm nghĩ cái giọng này thật là lớn, lần nào cũng không mắng thì cũng quát nàng, không thể nói chuyện tử tế được sao?
Bĩu môi, nàng miễn cưỡng bước vào tiền sảnh.
Bạch Mạnh thị và Bạch Toàn Cơ đồng loạt nhìn nàng, ánh mắt lướt qua bộ váy lụa đơn sơ, rồi nhìn búi tóc và đôi tai trống trơn của nàng, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.
Bạch Đức Trọng nhíu mày nhìn nàng:
"Ngươi định ăn mặc thế này đến Giang phủ sao?"
"Không được ạ?" Hoài Ngọc kéo kéo váy: "Chất liệu cũng không tệ."
Bạch Đức Trọng quay sang nhìn Bạch Mạnh thị, bà ta liền lắc đầu nguầy nguậy:
"Thiếp thân đã cho người mang mấy bộ y phục đến Tây viện để nó tự chọn, bộ này là do nó chọn, không liên quan gì đến thiếp thân."
Hả? Lý Hoài Ngọc kinh ngạc nhìn Bạch Mạnh thị, chỉ muốn vỗ tay tán thưởng. Cái tài nói dối không chớp mắt này thật lợi hại. Đừng nói là mấy bộ, một bộ bà ta đưa cũng là bộ chưa thêu xong hoa văn cơ mà.
Thế nhưng, Bạch Đức Trọng lại tin, ánh mắt càng thêm nghiêm khắc nhìn nàng:
"Ngươi bây giờ không hiểu quy củ, cũng không có gu thẩm mỹ, nếu tùy tiện đến Giang gia, chắc chắn sẽ làm mất mặt phủ ta. Ngày mai ta và nhị tỷ ngươi đi, ngươi cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi."