"Ái da!"
Nha hoàn kia kinh hô một tiếng, lùi lại mấy bước, hoảng hốt hỏi:
"Tứ tiểu thư, người có sao không?"
Nhanh chóng cởi chiếc áo khoác bị ướt, Lý Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn ả, cười như không cười:
"Ngươi nói xem?"
"Đều tại nô tỳ! Nô tỳ đáng phạt!" Khê Vân vội vàng cúi người hành lễ: "Nô tỳ vội đến lấy bữa sáng cho tiểu thư nhà ta, không thấy Tứ tiểu thư ở đây, còn tưởng là nha hoàn nào."
Nhìn tư thế thì có vẻ thành tâm nhận lỗi, nhưng đôi mắt nửa khép kia lại không hề thành thật, cứ liếc ngang liếc dọc, để lộ ra vẻ châm chọc.
Hoài Ngọc không nhịn được khẽ "chậc" một tiếng.
Quả nhiên chủ nào tớ nấy, Nhị tiểu thư Bạch Toàn Cơ kia là một con cọp hay cười, nha hoàn của ả cũng y hệt. Đã ngứa mắt muốn chèn ép nàng thì cứ nói thẳng ra, cớ gì phải vừa cười toe toét xin lỗi, vừa giở mấy trò này ra, có ích gì chứ?
"Lấy cho ta phần khác đi." Đặt khay xuống, Hoài Ngọc nói với nữ đầu bếp phía sau.
Nữ đầu bếp vâng dạ, vội vàng đi múc cháo cho nàng. Khê Vân bên cạnh thấy nàng không có ý định truy cứu, liền mỉm cười đi vào bếp, bê hết những món ăn tinh xảo trên bếp lò vào khay của mình.
"Nhị tiểu thư đang chờ dùng bữa, nô tỳ xin cáo từ trước."
Bưng đồ ăn lên, Khê Vân cười với nàng, ánh mắt dừng lại trên chiếc khay nàng vừa đặt xuống, ý cười càng sâu hơn:
"Uất ức cho Tứ tiểu thư rồi."
Hoài Ngọc đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng diễu võ dương oai của ả, mặt không cảm xúc quay sang nhìn nữ đầu bếp:
"Bữa sáng của Nhị tiểu thư?"
Nữ đầu bếp lúng túng lau tay vào tạp dề:
"Tứ tiểu thư, người đừng giận, trong phủ có quy củ của phủ."
"Là quy củ gì mà khiến cho cùng là tiểu thư, đãi ngộ lại khác biệt một trời một vực như vậy?" Hoài Ngọc cười như không cười: "Hay để ta đi hỏi cha ta?"
"Người xem, người lại chuyện bé xé ra to rồi. Lão gia bận rộn như vậy, làm gì có thời gian quản mấy chuyện này?" Nữ đầu bếp vội nói: "Hay để nô tỳ lấy thêm cho người ít đồ ăn nhé?"
Lý Hoài Ngọc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bà ta.
Bị ánh mắt của nàng nhìn đến kinh hãi, nữ đầu bếp có chút hoảng hốt. Trong thoáng chốc, bà ta cảm thấy vị Tứ tiểu thư này không giận mà uy, còn đáng sợ hơn cả lão gia.
Nhưng nghĩ lại, chẳng qua chỉ là một thứ nữ mất mẹ, dù không ngốc nữa thì trong phủ cũng chẳng ai thương ai yêu, bà ta sợ nàng làm gì?
Nghĩ đến đây, nữ đầu bếp trấn tĩnh lại, thái độ cứng rắn hơn vài phần:
"Không phải nô tỳ lắm lời, người cũng nên hiểu trong cái sân này ai mới là người làm chủ. Nếu thật sự bất mãn, cứ đi tìm phu nhân mà nói, hà cớ gì làm khó hạ nhân chúng ta?"
Đi tìm Bạch Mạnh thị thiên vị kia ư? Hoài Ngọc cười lạnh, có tìm cũng chẳng có kết quả gì.
Bưng khay cơm lên lại, nàng hít sâu một hơi, quay người về Tây viện.
Nữ đầu bếp vừa sợ vừa giận nhìn bóng lưng nàng, đợi nàng đi khuất mới hậm hực nói:
"Phì, đến chỗ chúng ta mà ra oai cái gì, thật tưởng mình là chủ tử ghê gớm lắm sao!"
Tiểu nha hoàn phụ bếp bên cạnh hùa theo:
"Còn không phải sao? Ai mà chẳng biết cô ta chẳng có tương lai gì, đợi ngày nào đó Giang phủ đến hủy hôn, đừng nói là cháo, đến canh cô ta cũng chẳng có mặt mũi mà uống!"
"Ta chỉ mong Nhị tiểu thư cho cô ta biết tay, để cô ta nhận rõ thân phận của mình!"
"Sắp rồi, sắp rồi." Tiểu nha hoàn cười nói: "Sắp tới các chủ tử sẽ đi Giang phủ dự yến, y phục của cô ta còn chưa chuẩn bị xong, đến lúc đó không vào được cửa lớn Giang phủ, xem cô ta còn mặt mũi nào."