Hoài Ngọc ôm giỏ kim chỉ bên cạnh lên.
"Tứ tiểu thư!"
Hai ma ma bên cạnh cuối cùng cũng hoàn hồn, vội vàng tiến lên nói:
"Phu nhân đã dặn, y phục này thêu ở đây là thích hợp nhất, nếu ở nơi khác dính dầu mỡ hay tro bụi thì không hay."
Hoài Ngọc cười với họ:
"Y phục này là để mặc trên người ta, ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?"
Hai ma ma nhất thời nghẹn lời, Hoài Ngọc cũng lười đôi co với họ, kéo Linh Tú rời đi.
"Nhà bếp ở đâu?" nàng vừa đi vừa hỏi.
Linh Tú nhỏ giọng đáp:
"Trong phủ quy củ nghiêm ngặt, qua giờ Tuất là cửa nhà bếp đã khóa, chúng ta không vào được đâu."
"Chuyện khác ngươi đừng bận tâm, cứ chỉ đường đi." Hoài Ngọc tự tin nói.
Thế là sau một nén nhang, Linh Tú ôm bốn cái bánh bao và nửa con gà quay trong lòng, chết lặng nhìn người đang đi phía trước.
"Tiểu thư... người... người đang ăn trộm!"
Không chỉ ăn trộm, còn trèo tường vượt cửa sổ, nếu để lão gia biết được, chắc chắn sẽ bị đánh chết!
Lý Hoài Ngọc vừa nhai bánh bao, vừa nói không rõ lời:
"Ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết được?"
"Nhưng... nhưng..."
Linh Tú kinh ngạc đến há hốc miệng.
Sao tiểu thư có thể làm ra chuyện này được? Ngay cả lúc người còn điên dại, cũng chỉ nói năng linh tinh, đập phá vài thứ. Bây giờ nói là đã bình thường, nhưng hành vi cử chỉ lại càng tùy tiện phóng túng hơn trước.
Cứ như thể đã biến thành một người khác.
Dừng bước, Hoài Ngọc lấy một cái bánh bao trong lòng Linh Tú nhét vào miệng nàng, rồi cười híp mắt nói:
"Ngươi nghe cho rõ đây, tiểu thư nhà ngươi ta đột nhiên giác ngộ được chân lý đất trời, cảm thấy đời người ngắn ngủi, không cần phải vì chút hư danh mà tự trói buộc mình. Bây giờ chúng ta đói, có gì ăn nấy, chuyện khác đừng nói nhiều, hiểu chưa?"
Linh Tú chớp chớp đôi mắt ngấn nước, miệng bị bánh bao nhét đầy, không nói nên lời.
Hoài Ngọc hài lòng xoa đầu nàng:
"Ngươi hiểu là tốt rồi."
Không có! Linh Tú lắc đầu, nàng hoàn toàn không hiểu! Bạch phủ quy củ nghiêm khắc, ai mà không sống một cách khuôn phép? Những lời này của tiểu thư rốt cuộc từ đâu mà ra?
Người trước mặt không thèm để ý đến cái đầu lắc như trống bỏi của nàng, về đến Tây viện liền mở lá sen gói gà quay ra, chia cho nàng ăn cùng bánh bao. Ăn no xong liền nằm lên giường, có vẻ như muốn ngủ tiếp.
"Tiểu thư." Linh Tú nói lí nhí như muỗi kêu: "Nô tỳ có thể hỏi, hai ngày nay người đã đi đâu không ạ?"
Hôm đó trong sương phòng đột nhiên không thấy người đâu, nàng đã tìm rất lâu. Chạy đi cầu xin phu nhân báo quan, phu nhân lại chẳng thèm để ý, hại nàng cả đêm không tài nào chợp mắt.
Hoài Ngọc ngáp dài:
"Ta ra ngoài phủ đi dạo một vòng."
Nhìn bộ dạng lanh lẹ lúc lẻn vào nhà bếp của nàng, Linh Tú cảm thấy không cần hỏi nàng đã ra ngoài bằng cách nào nữa, chỉ không nhịn được nói thêm một câu:
"Nhị tiểu thư vẫn luôn thèm muốn hôn ước của người, chỉ chờ người phạm sai lầm để thay thế. Sau này người hành sự, không thể tùy tiện như vậy nữa."
"Biết rồi."
Xoay người đối mặt với nàng, Hoài Ngọc hé mắt cười:
"Nha đầu nhà ngươi, lắm lời thật."
Hoàn toàn khác với Thanh Ti.
Thanh Ti là một mỹ nhân lạnh lùng, nửa chữ cũng không muốn nói nhiều. Lúc ở bên cạnh nàng, bị Lục Cảnh Hành trêu là giống một pho tượng băng di động. Dù có chọc ghẹo thế nào, trên mặt nàng ta cũng không hề có nửa phần ý cười.
Trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của Thanh Ti, lòng Hoài Ngọc se lại, thở dài một hơi.
Đợi khi gặp lại nàng ấy, nhất định phải hỏi cho rõ, năm đó rõ ràng đã đưa nàng ấy ra khỏi kinh đô, tại sao lại quay về, còn rơi vào tay Giang Huyền Cẩn?