Gã gia nô bị tóm lấy thấy là nàng, ánh mắt lập tức trở nên quái đản, vội giật tay áo về, cười như không cười nói:
"Linh Tú đang làm việc ở Nam viện."
Nam viện? Làm việc? Hoài Ngọc nhíu mày, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường. Nàng hỏi gã gia nô phương hướng rồi cất bước rời đi.
Nội đình Nam viện.
Đèn lồng được thắp sáng khắp nơi, nhưng ở đây lại có vẻ keo kiệt. Linh Tú phải cố gắng mở to mắt mới nhìn rõ được hoa văn, rồi cẩn thận thêu theo mẫu lên lễ phục.
Cách nàng không xa có hai lão ma ma đang cắn hạt dưa, khe khẽ buôn chuyện.
"Phu nhân chúng ta đối với vị Tứ tiểu thư này kể cũng tận tình tận nghĩa, chẳng phải ruột thịt mà còn cho một bộ gấm vóc tốt như vậy, không sợ đến Giang phủ sẽ lấn át cả phong thái của Nhị tiểu thư hay sao."
"Nếu không thì sao làm chủ mẫu được, phu nhân nhà ta vốn thiện tâm. Nhưng theo ta thấy, Tứ tiểu thư dù có mặc bộ y phục này cũng chưa chắc rực rỡ bằng Nhị tiểu thư. Một người là đích nữ chính thất, thông tuệ lễ nghĩa. Một người lại là kẻ ngốc điên dại ba năm, giờ tỉnh lại cũng đã quên hết quy củ, không làm trò cười đã là may lắm rồi."
"Lời này có lý! Ngươi chưa thấy bộ dạng hôm nay của Tứ tiểu thư đâu, trước mặt quân thượng mà chẳng có chút giáo dưỡng nào, đâu ra dáng tiểu thư khuê các."
"Đúng vậy, Giang gia là gia đình lễ giáo, bộ dạng của Tứ tiểu thư như thế, có xứng không?"
"Không xứng!"
Phía sau có người cười hì hì đáp lại một câu.
Lý ma ma lắm lời quay đầu lại, định cười khen người này có mắt nhìn, ngờ đâu vừa ngẩng lên trông thấy mặt người nọ, sợ đến nỗi hạt dưa trong tay cũng rơi lả tả.
"Tứ... Tứ tiểu thư?"
Lý Hoài Ngọc cười híp mắt đón lấy mấy hạt dưa rơi xuống, cho vào miệng cắn một tiếng giòn tan, chớp mắt nói:
"Ngươi hoảng cái gì? Ta nói đều là sự thật cả mà."
Hai ma ma ngạc nhiên, đồng loạt ngẩn người nhìn nàng. Chỉ thấy nàng vừa cắn hạt dưa vừa đi tới bên cạnh Linh Tú, cúi đầu hỏi:
"Ngươi đang làm gì thế?"
Vừa nghe thấy tiếng chủ tử nhà mình, Linh Tú mới ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
"Nô tỳ đang gấp rút may y phục cho người."
Hoài Ngọc liếc qua thứ trong tay nàng, là một chiếc áo choàng lụa trơn không hoa văn. Loại áo này phải thêu rất nhiều họa tiết mới đẹp, nếu không sẽ không thể mặc ra ngoài. Thế nhưng mảnh vải trong tay Linh Tú, hoa văn mới chỉ được một khoảng to bằng bàn tay, muốn thêu xong toàn bộ, dù không ăn không uống cũng phải mất nửa tháng.
Nheo mắt lại, Hoài Ngọc hỏi:
"Ngươi ngốc à? Thật sự nghĩ mình thêu xong được sao?"
Linh Tú cử động cái cổ cứng đờ, giơ y phục lên cho nàng xem:
"Người xem, chất liệu này tốt lắm ạ!"
"Tốt đến mấy ngươi cũng không thêu xong, ta cũng không mặc được. Có thời gian này sao không đi ăn một bữa rồi ngủ một giấc?"
Linh Tú sững sờ, có chút luống cuống:
"Nhưng... nhưng người không có y phục nào khác để mặc. Sinh thần yến của Giang phủ rất quan trọng, vô cùng quan trọng với người. Nếu người không thể thay đổi ấn tượng của mọi người về mình, hôn sự sẽ..."
Đúng là một nha hoàn hay lo, ngốc thì ngốc thật, nhưng cũng đáng yêu.
Hoài Ngọc cười, đưa tay kéo nàng dậy, xoa xoa sau gáy cho nàng:
"Nếu ngươi nhất định phải thêu, ta không cản, về phòng chúng ta mà thêu. Nhưng giờ này, tiểu thư nhà ngươi đói đến dán cả ruột vào lưng rồi, ngươi có định lo không?"
Linh Tú nghe vậy mới nhớ ra chuyện ăn uống, khuôn mặt nhỏ nhắn "xoạt" một tiếng liền trắng bệch.
"Nô tỳ... nô tỳ quên mất!"
"Giờ nhớ ra cũng chưa muộn, đi thôi."