Hoài Ngọc nhe răng, thầm nghĩ linh hồn cao quý của Đan Dương Trưởng công chúa như lão tử đây, sao có thể coi là tà ma! Cùng lắm chỉ là một cô hồn dã quỷ!
"Quân thượng."
Bạch Đức Trọng hoàn hồn, trước tiên chắp tay với Giang Huyền Cẩn:
"Sự việc xảy ra đột ngột, lại là chuyện nhà của Bạch gia, để Quân thượng chê cười rồi. Đợi lão phu hỏi rõ tình hình, nhất định sẽ cho người đến Giang phủ hồi đáp."
Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc gật đầu:
"Vậy Huyền Cẩn không làm phiền nữa, cáo từ."
Nói rồi, hắn nhấc chân định đi.
"Ấy ấy ấy!"
Hoài Ngọc liên tục gọi hắn, ánh mắt đáng thương:
"Ngươi cứ thế mà đi à?"
Giang Huyền Cẩn không quay đầu lại:
"Tứ tiểu thư bảo trọng."
Bảo trọng? Hắn đi rồi, nàng sẽ mất đi lá bùa hộ mệnh, làm sao mà bảo trọng được? Hoài Ngọc trừng mắt, định đưa tay kéo hắn lại, nhưng liếc nhìn Bạch Đức Trọng râu ria dựng đứng bên cạnh, nàng nuốt nước bọt, rụt tay lại.
Bạch Đức Trọng chắp tay mời Giang Huyền Cẩn:
"Lão phu tiễn Quân thượng ra khỏi phủ trước."
Giang Huyền Cẩn lịch sự gật đầu, đi theo lão ra ngoài.
"Cung tiễn Quân thượng."
Bạch Mạnh thị cười, cúi người tiễn, nhìn họ bước qua ngưỡng cửa, liền quay đầu ra lệnh cho gia nô:
"Đưa Tứ tiểu thư đến Tây viện."
"Vâng."
Đám gia nô đồng thanh đáp.
Giang Huyền Cẩn bước ra khỏi cửa, ánh mắt có chút lơ đãng, bất giác liếc nhìn lại phía sau.
Cô gái kia đang bị người ta giữ lại, lần này không biết nàng đang nghĩ gì mà không hề giãy giụa phản kháng. Tay của tên gia nô đang siết chặt vai nàng, như dùng hết sức lực, khiến thân hình mỏng manh của nàng run lên.
Khẽ nhíu mày, hắn dừng bước.
"Quân thượng?"
Bạch Đức Trọng phía trước quay đầu lại, gọi hắn một tiếng.
Giang Huyền Cẩn mím môi, ho khan hai tiếng.
Lý Hoài Ngọc không định phản kháng nữa. Giang Huyền Cẩn không bảo vệ nàng, nàng với thân phận Tứ tiểu thư của Bạch gia, không thể nào chống lại trưởng bối được, càng chống cự chỉ càng bị đánh nhiều hơn. Vì vậy, dù tên gia nô chết tiệt kia siết rất đau, nàng cũng không lên tiếng.
Thế nhưng, nghe thấy tiếng ho này, Hoài Ngọc sững người, ngẩng đầu nhìn, thấy Giang Huyền Cẩn đang đứng ở cửa, không động đậy.
Mắt sáng lên, Hoài Ngọc lập tức giằng ra khỏi tay tên gia nô, lao tới:
"Quân thượng!"
"Ngươi làm gì vậy!"
Bạch Đức Trọng và Bạch Mạnh thị đồng thanh định cản nàng.
Hoài Ngọc nhíu mày, vượt qua họ, lao đến bên cạnh Giang Huyền Cẩn, vịn lấy cánh tay hắn, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Có thời gian mắng ta, không bằng tìm cho Quân thượng một chỗ nghỉ ngơi cho tốt. Ngài ấy bệnh nặng chưa khỏi, thân thể rất yếu. Nếu ở chỗ chúng ta mà bệnh tình nặng thêm, Bạch gia lấy gì để giải thích với Giang gia và triều đình!"
Câu nói này, có lẽ là lần nghiêm túc nhất của nàng. Giang Huyền Cẩn môi trắng bệch, lại ho khan hai tiếng, không đẩy nàng ra nữa.
Bạch Đức Trọng nhìn sắc mặt Giang Huyền Cẩn, cũng không còn tâm trí để so đo với Hoài Ngọc, vội vàng ra lệnh cho Bạch Mạnh thị:
"Đi dọn một gian phòng khách ra!"
"Vâng!"
"Bạch đại nhân."
Thừa Hư phía sau chắp tay nói:
"Hai ngày nay Quân thượng bệnh nặng, may nhờ có Tứ tiểu thư quý phủ ra tay cứu giúp. Hiện tại Quân thượng vẫn chưa khỏi hẳn, đơn thuốc lại ở trên người Tứ tiểu thư. Thuộc hạ có một thỉnh cầu, mong đại nhân chấp thuận."
Thừa Hư là người thân cận nhất của Tử Dương Quân, lời của y nhiều khi cũng là lời của Tử Dương Quân, Bạch Đức Trọng tự nhiên không dám xem nhẹ, vội vàng nói:
"Mời nói."
Liếc nhìn chủ tử nhà mình phía trước, Thừa Hư nói:
"Thân thể Quân thượng hiện tại không chịu nổi xe ngựa mệt mỏi, nghỉ ngơi ở đây, mong Tứ tiểu thư có thể tiếp tục giúp sắc thuốc."
Sắc thuốc? Bạch Đức Trọng nhíu mày, thầm nghĩ thuốc này ai sắc mà chẳng được? Cứ phải chỉ đích danh Bạch Châu Cơ sao?
Nhưng nghĩ lại lão liền hiểu ra, Giang Diễm là cháu trai mà Tử Dương Quân thương yêu nhất, Châu Cơ với danh nghĩa là cháu dâu tương lai, chắc hẳn cũng khiến Tử Dương Quân yêu ai yêu cả đường đi lối về.