Bạch Đức Trọng ngẩn người nhìn Giang Huyền Cẩn, khi đối diện với ánh mắt không hề có chút tức giận của hắn, lão lập tức bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi có vài phần kinh ngạc.

Quân thượng vậy mà... không tức giận?

Văn võ cả triều đều biết, Tử Dương Quân là một người tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, tuân theo quy tắc trọng danh. Bị Châu Cơ mạo phạm như vậy, nói thế nào cũng nên nổi giận, kết quả thì sao, lại giống như không có việc gì?

Chẳng lẽ là lão đã quá lo lắng?

"Quân thượng muốn hỏi gì?"

Lão thu tay lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Liếc nhìn người đang đứng sau lưng, Giang Huyền Cẩn nhíu mày:

"Vài ngày nữa là sinh nhật mười tám tuổi của Giang Diễm, theo ý lão thái gia, nó cũng nên thành gia lập thất rồi. Không biết Bạch đại nhân có dự định gì?"

Bạch Châu Cơ và Giang Diễm có hôn ước từ nhỏ, ba năm trước sau khi biết Bạch Châu Cơ bị bệnh nặng trở nên ngốc nghếch, hai nhà đã rơi vào tình thế khó xử. Giang Diễm là cháu trai được Giang gia cưng chiều nhất, để hắn cưới một thứ nữ của Ngự sử đã là thiệt thòi cho hắn, huống chi là một thứ nữ ngốc.

Nhưng với gia phong của Giang gia, họ không thể chủ động từ hôn, còn Bạch gia không biết nghĩ gì mà cũng không đề cập đến chuyện này. Thế là hôn sự cứ kéo dài đến tận bây giờ.

Bạch Đức Trọng thở dài, chắp tay nói:

"Không giấu gì Quân thượng, Bạch gia chịu ơn Giang gia rất nhiều, Bạch gia tự nhiên không có mặt mũi nào để gả đứa con gái ngốc thứ tư sang Giang phủ. Hôn sự này..."

"Hôn sự này liên quan đến thể diện và danh tiếng của hai nhà."

Bạch Mạnh thị bên cạnh đột nhiên xen vào:

"Với bộ dạng này của Tứ tiểu thư, chắc chắn là không thể thành rồi, nhưng trong phủ còn có Nhị tiểu thư Toàn Cơ, vừa hiểu lễ nghĩa lại vừa dịu dàng chu đáo, Quân thượng không ngại gặp một lần sao?"

Lời này vừa thốt ra, Bạch Đức Trọng quay lại trừng mắt nhìn bà ta.

Bạch Mạnh thị giật mình, cố gắng giữ bình tĩnh nói:

"Giang gia và Bạch gia bao đời thân thiết, không thể vì một kẻ ngốc mà làm hỏng quan hệ. Bên nào nặng bên nào nhẹ, lão gia trong lòng cũng nên hiểu rõ."

Lý Hoài Ngọc nghe vậy nhướng mày, lau vệt máu ở khóe miệng, đại khái đã hiểu ra chuyện gì.

Cơ thể này của nàng vốn là một kẻ ngốc, không đủ tư cách gả vào Giang gia, vị chủ mẫu Bạch gia này nhân cơ hội muốn đẩy Nhị tiểu thư đi thay thế. Thảo nào lúc nãy muốn lôi nàng đi, thì ra là vì nàng ở đây ngáng đường.

Nếu là hôn sự nhà khác, nàng nhường cũng được. Nhưng hôn sự của Giang gia có thể giúp nàng danh chính ngôn thuận tiếp cận Giang Huyền Cẩn, từ đó có vô số cơ hội báo thù rửa hận.

Hoài Ngọc cảm thấy, không thể nhường.

"Bộ dạng này của ta, tại sao lại không được?"

Nàng tò mò cúi xuống nhìn mình:

"Trông cũng xinh xắn mà, dù trước kia có ngốc vài năm, nhưng bây giờ ta không phải đã khỏi rồi sao?"

Bạch Đức Trọng đang định mắng Bạch Mạnh thị, nghe vậy, cơn giận lập tức chuyển sang nàng:

"Ngươi còn dám lắm lời?" Gầm xong một câu, lão như phản ứng lại, kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi vừa nói gì... bây giờ khỏi rồi?"

Hoài Ngọc vẻ mặt ngây thơ:

"Khỏi rồi mà, ta không thấy mình giống kẻ ngốc ở chỗ nào cả."

Bạch Đức Trọng kinh ngạc, đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài vòng, rồi lại nhìn sang Bạch Mạnh thị:

"Chuyện gì vậy?"

"Thiếp thân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Châu Cơ chạy đi mất hai ngày, về đã thành ra thế này."

Bạch Mạnh thị nhíu mày, lại nói thêm:

"Xem ra quy củ lễ nghi đều quên sạch, không chừng là bị tà ma ám rồi."

Bà mới bị tà ma ám, cả nhà bà đều bị tà ma ám!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play