"Cô nương đây là đang đi ngược đường, để mong chủ tử nhà ta để mắt tới sao?"
"Chính xác!"
Vỗ tay một cái, Hoài Ngọc cười híp mắt nói:
"Ngươi xem, ta thành công rồi đó, chủ tử nhà ngươi bây giờ ngồi trong xe nghe ta nói chuyện chắc chắn mặt mày đang tái mét, mấy năm nữa cũng không quên được ta đâu!"
Giang Huyền Cẩn im lặng ngồi trong xe, mặt mày tái mét.
Nếu không phải do giáo dưỡng không cho phép, hắn thật sự muốn đá người này xuống xe. Kẻ không biết xấu hổ hắn đã gặp nhiều, nhưng không biết xấu hổ mà còn lý sự cùn như vậy thì là lần đầu tiên. Ngay cả trong đám nam nhân cũng hiếm thấy, huống hồ đây lại là một cô nương.
Nhà ai dạy dỗ ra thế này?
Hôm nay là thất đầu của Đan Dương, tâm trạng hắn vốn đã phức tạp, bị một loạt chuyện này làm phiền, bây giờ chỉ thấy đau đầu. Hắn đưa tay xoa xoa thái dương, tựa vào thành xe, định nghỉ ngơi một lát.
Thế nhưng, người bên ngoài cứ líu ríu không ngừng, như thể có chuyện nói mãi không hết.
"Này, vị tiểu ca đây, võ công của ngươi thế nào?"
"... Cũng tàm tạm."
"Chủ tử nhà ngươi chắc đắc tội với không ít người nhỉ? Ngươi có phải ngày đêm canh giữ bên cạnh ngài ấy không?"
"... Cô nương, đây là cơ mật, không thể nói được."
"Ta chỉ hỏi bâng quơ thôi, ngươi đừng nhỏ mọn thế chứ. Ây da, người ngươi rắn chắc thật, chắc luyện võ lâu rồi nhỉ? Nhìn cánh tay này xem, chậc chậc, cứng như sắt. Cho ta sờ tay kia nữa..."
Gân xanh trên trán giật giật, Giang Huyền Cẩn mở mắt, vén rèm xe lên quát khẽ:
"Còn nói nữa thì xuống xe!"
Hoài Ngọc bên ngoài giật mình, quay lại nhìn hắn:
"Giọng ngươi sao vậy?"
Vừa rồi còn bình thường, sao câu này nghe lại khàn đặc.
Người trong xe ngồi thẳng tắp, dáng vẻ vẫn đoan trang nhã nhặn, nhưng sắc mặt kia...
"Ngươi đang xấu hổ đấy à?"
Nhướng mày, Hoài Ngọc chui vào trong xe, ngồi cạnh hắn quan sát kỹ:
"Mặt đỏ quá!"
"Ai cho ngươi vào?"
Giang Huyền Cẩn nổi giận, khàn giọng gầm lên:
"Ra ngoài!"
"Ấy, ngươi đừng hung dữ vội."
Đưa tay giữ lấy cổ tay hắn, Hoài Ngọc cả gan đặt tay lên trán hắn dò xét.
Nóng như lửa đốt.
"Ây da, thì ra ngươi cũng biết ốm."
Hoài Ngọc vui vẻ, rụt tay lại vỗ vỗ:
"Người ngoài đều nói Tử Dương Quân mình đồng da sắt, phụ chính tám năm ngày nào cũng lên triều, mưa gió không cản. Sao thế này, lại có thể sốt cao."
Giang Huyền Cẩn sững người, tự đưa tay sờ trán mình, mày nhíu càng chặt hơn.
Trưởng công chúa qua đời, những chuyện phiền phức nối tiếp nhau ập đến, bảy ngày nay hắn ngủ chưa đầy năm canh giờ, xem ra là lao lực thành bệnh.
"Thừa Hư."
Hắn gọi:
"Đổi đường tìm một hiệu thuốc."
"Vâng!"
Thừa Hư đáp lời, lập tức quay xe.
Vừa rồi còn tưởng mình bị tức đến đau đầu, giờ biết là bị bệnh, đầu óc càng thêm choáng váng. Giang Huyền Cẩn siết chặt nắm đấm, lạnh giọng nói với người bên cạnh:
"Ngươi có thể ra ngoài được không?"
"Không thể."
Hoài Ngọc lắc đầu, rất hào phóng vỗ vỗ đùi mình:
"Xe ngựa xóc nảy quá, thấy ngươi người ngợm lắc lư cả rồi, cho ngươi mượn gối mềm nằm một lát này!"
Mặt sa sầm, Giang Huyền Cẩn nói:
"Không cần."
"Ta một cô nương còn không ngại, ngươi một đại nam nhân sao cứ lề mề thế?"
Bĩu môi, Hoài Ngọc đột nhiên ra tay, một tay vòng qua cổ hắn, dùng sức kéo mạnh, ôm nửa người hắn vào lòng.
"Ngươi..."
Giang Huyền Cẩn kinh hãi, đưa tay định đẩy nàng ra, nhưng sức của cô nương này không nhỏ, lại còn biết dùng cả cầm nã thủ. Hai tay nàng giữ chặt, hắn tứ chi rã rời, nhất thời không sao thoát ra được.
"Yên tâm đi, không ai thấy đâu."
Lý Hoài Ngọc cười khoái trá, ranh mãnh nhìn gương mặt đỏ bừng của người trong lòng, cảm giác như một tên lưu manh đang trêu ghẹo gái nhà lành, không hiểu sao lại thấy phấn khích.
"Gái nhà lành" trong lòng rõ ràng là không phấn khích, cau mày nhìn nàng, dồn sức định phản kháng.
"Này, ta nói trước nhé."
Nàng xấu xa nói:
"Ngươi dám động, ta sẽ la lên là bị sàm sỡ, dù sao ta cũng không cần mặt mũi, để xem Tử Dương Quân ngươi có muốn giữ gìn thanh danh trong sạch của mình không."