Hoài Ngọc hài lòng thưởng thức vẻ mặt của hắn.

Nàng và Giang Huyền Cẩn đã đối đầu nhiều năm, thừa biết con người này cứng nhắc bảo thủ, vừa cố chấp lại vừa vô vị. Về khoản đấu võ mồm, hắn kém nàng đến mười vạn tám nghìn dặm.

Trước kia chính kiến bất đồng, lập trường đối nghịch, hai người hễ gặp nhau là giương cung bạt kiếm, nàng cũng chẳng có hứng thú nói nhiều với hắn. Nay đã thành người khác, nàng lại nảy sinh ý định trêu chọc hắn. Hầy, đừng nói chứ, gương mặt đưa đám của Giang Huyền Cẩn lúc tức giận lên trông cũng có nét phong tình riêng.

Nàng không nhịn được đưa tay chống cằm ngắm hắn.

Gương mặt đã trầm lặng hơn hai mươi năm, gặp chuyện lớn đến đâu cũng không đổi sắc, giờ đây cuối cùng cũng không giữ được nữa, hết xanh rồi tím, hết tím rồi xanh, cuối cùng ửng lên một vệt hồng, như ráng chiều nơi chân trời, mỏng manh trên gò má trắng.

"Đó là trùng hợp."

Giang Huyền Cẩn cứng ngắc nói:

"Ta sẽ không để trong lòng, ngươi cũng không cần để trong lòng."

"Không được!"

Hoài Ngọc lắc đầu nguầy nguậy:

"Ta để trong lòng rồi!"

Nói xong, nàng cúi xuống, dang tay ôm chặt lấy càng xe, ra vẻ một kẻ vô lại sống chết không buông.

Giang Huyền Cẩn chưa từng đối phó với loại người này, nhíu mày nhìn nàng, nhất thời không biết phải làm sao.

"Cô nương."

Thừa Hư bên cạnh giải vây cho chủ tử:

"Trời cũng không còn sớm nữa, cô nương không cần về nhà sao?"

Nhà? Hoài Ngọc sững người, mặt mày mờ mịt.

Phải rồi, từ lúc tỉnh lại đến giờ, nàng vẫn chưa rõ thân phận của cơ thể này, đến mình là ai cũng không biết, nói gì đến nhà ở đâu.

Nàng đáng thương cúi gằm mặt, buồn bã nói:

"Ta không tìm được nhà."

Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái:

"Lại nói dối. Nơi ngươi vừa trèo ra, chẳng lẽ không phải nhà của ngươi?"

Nơi trèo ra? Hoài Ngọc cẩn thận nghĩ lại, chợt hiểu ra:

"Phải ha!"

Ngôi nhà đó vừa nhìn đã biết là một dinh thự, xem ra thân phận của cơ thể này cũng không thấp. Như vậy, sau này muốn tiếp cận Giang Huyền Cẩn vẫn còn cơ hội.

Nàng cười cong cả mắt, nói:

"Ngươi đưa ta về nhà nhé?"

Giang Huyền Cẩn "xoạt" một tiếng thả rèm xe xuống:

"Tự mình về đi."

"Chân ta đau, lúc ngã bị trật rồi, đi không nổi."

Vén rèm xe lên, Hoài Ngọc vừa bĩu môi vừa chớp mắt với hắn:

"Dù sao cũng coi như ta là nửa ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không báo đáp một chút sao?"

Theo lễ nghi của Giang gia, ân cứu mạng chắc chắn phải báo đáp hậu hĩnh. Nhưng người ngoài xe này... Giang Huyền Cẩn cười lạnh, đừng nói nhát dao kia vốn không lấy được mạng hắn, cho dù là ân cứu mạng thật sự, hắn cũng không muốn cảm tạ.

Lòng dạ khó lường, mưu đồ khác, động cơ không trong sáng!

"Ngươi không đưa, vậy ta về nhà ngươi."

Hoài Ngọc hừ hừ nói:

"Dù sao ngồi trên càng xe này cũng thoải mái chán."

Một cô nương mà chính mình còn không để ý danh tiết, hắn còn phải để ý thay nàng chắc? Giang Huyền Cẩn quay mặt đi không nhìn nàng nữa, trầm giọng nói với bên ngoài:

"Đi thôi."

"Vâng."

Thừa Hư ngồi lên phía bên kia càng xe, đánh xe đi.

Thấy hắn đã hết cách với mình, Hoài Ngọc vui vẻ buông rèm xe xuống, ngồi ngay ngắn cạnh Thừa Hư, hai chân buông thõng bên càng xe đung đưa, trông vô cùng mất quy củ.

Thừa Hư liếc nhìn nàng, cảm thấy cô nương này cũng khá thú vị, bèn nhỏ giọng nhắc nhở:

"Nếu cô nương thật sự ngưỡng mộ chủ tử nhà ta, thì nên giữ kẽ một chút, ngài ấy thích người biết lễ nghĩa."

"Ai nói?"

Hoài Ngọc nhướng mày, hất cằm về phía thùng xe:

"Thiên hạ này thiếu gì cô nương biết lễ nghĩa? Ngươi xem hắn có nói chuyện với ai quá ba câu chưa?"

Thừa Hư nghẹn lời, kinh ngạc nhìn nàng, nghĩ kỹ lại thấy đúng thật. Bao nhiêu năm nay, chưa có cô nương quy củ nào nói chuyện được với Tử Dương Quân quá ba câu. Ngược lại, kẻ không biết liêm sỉ bên cạnh đây, chỉ trong hôm nay đã nói hết phần người khác cả năm.

Nhưng... thái độ nói chuyện của chủ tử nhà mình, thật sự không tốt chút nào.

Dở khóc dở cười, Thừa Hư nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play