Dưới đất, thi thể Thạch yêu chẳng mấy chốc đã tiêu tán, dấu vết trận chiến vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất theo.
Từng làn linh khí quét qua, cây cối đổ ngã đều lần lượt khôi phục lại như cũ, mặt đất cũng trở nên bằng phẳng, cảnh tượng xung quanh dần trở lại thành khu rừng tràn đầy sinh khí, yên bình và ôn hoà như ban đầu.
Trên không trung hiện lên dòng chữ báo rằng Hứa Thải Thải đã hoàn thành thí luyện với điểm số tuyệt đối.
Điều này cũng có nghĩa là y đã vượt qua thử thách, có thể rời khỏi bí cảnh bất cứ lúc nào.
Còn phần thưởng, sẽ được thống nhất phát sau khi thí luyện kết thúc hoàn toàn.
Đã đạt đủ điểm, cũng đã nhận được lời khen ngợi, mà linh lực tiêu hao gần như cạn kiệt, khó mà tiếp tục chiến đấu thêm lần nữa.
Vì vậy, Hứa Thải Thải không nấn ná lại, nhanh chóng theo lối ra do pháp trận chuẩn bị sẵn, rời khỏi bí cảnh.
Y ra khỏi đó sớm hơn dự kiến, bên ngoài lúc này vẫn chưa có ai cả.
Vừa nhìn thấy Tống Tẫn Dao vẫn luôn đứng chờ y ở ngoài kết giới, Hứa Thải Thải lập tức mắt sáng rỡ lên, vẫy tay gọi:
“Huynh ơi, ta ra rồi!”
Tống Tẫn Dao lại trông không vui vẻ gì cho cam.
Hứa Thải Thải bây giờ quả thật là... quá chật vật.
Toàn thân lấm lem bùn đất, bộ đồ được hắn tỉ mỉ chuẩn bị phối hợp từ trước đã rách tơi tả.
Gương mặt trắng trẻo dính mấy vệt bùn chưa rửa sạch, tóc đuôi ngựa đen bóng ngày thường giờ vừa rối vừa dơ, đuôi tóc thậm chí còn mắc vài cọng cỏ khô.
Hứa Thải Thải vừa chào xong, chưa kịp nghe thấy huynh trả lời, đã bị người ta ôm ngang lên.
Tống Tẫn Dao ôm y vào lòng, ngay lập tức vận thanh khiết thuật, trước tiên làm sạch mặt mũi và tóc tai dính bẩn.
Hắn đặt Hứa Thải Thải ngồi yên trên chiếc ghế đá dành cho đệ tử nghỉ ngơi, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt y.
Vén ống tay áo và quần lên, quả nhiên thấy đầu gối bị rách một đường sâu đỏ lòm, chừng ba ngón tay rộng.
Do thương quá sâu, đến tận lúc này máu vẫn rịn ra tí tách.
Ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt xám bạc của Tống Tẫn Dao lúc này đã hoàn toàn lạnh như băng.
“Đánh nhau với linh thú Kết Đan kỳ. Ta dạy ngươi là phải lượng sức mà làm, lấy an toàn làm đầu, không dạy ngươi kiểu liều mạng không biết nặng nhẹ như vậy.”
Hứa Thải Thải đánh bại một con Thạch yêu mạnh như vậy, sớm đã vượt qua thí luyện, biểu hiện còn tốt hơn trước kia rất nhiều. Vốn tưởng sau khi ra ngoài, sư huynh sẽ khen y trước rồi mới mắng.
Ai dè mới gặp mặt đã bị mắng luôn.
Nhưng mà, nhìn Tống Tẫn Dao cúi đầu nghiêm túc xử lý vết thương cho y, Hứa Thải Thải nghiêng nghiêng đầu, bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
“Ta đã tháo Huyền Quang Kính xuống rồi mà? Sao huynh lại biết ta đánh nhau với linh thú Kết Đan kỳ?”
Y vừa nói, vừa lắc lắc cái chân bị thương:
“Còn biết cả ta bị thương chỗ nào.”
Lúc đánh nhau với Thạch yêu, y bị thương là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng phần lớn chỉ là vết xước nhẹ, thậm chí đánh xong còn tự lành gần hết.
Chỉ có đầu gối này là nghiêm trọng, vì bị móng vuốt Thạch yêu quét trúng, nên chưa kịp khôi phục.
Cả người dơ như thế, vết thương chỗ nào cũng có, mà huynh lại tìm trúng ngay chỗ nặng nhất. Thật sự có chút…
Càng nghĩ càng cảm thấy lạ.
Y hỏi xong hồi lâu vẫn không nghe thấy trả lời, Tống Tẫn Dao chỉ đưa tay ấn cái chân lộn xộn lại, tiếp tục cúi đầu chữa trị, không nói một lời.
Mới nãy còn nghiêm khắc mắng y, giờ tự dưng lại như biến thành người câm.
Hứa Thải Thải chờ mãi cũng thấy chán, giục hắn: “Huynh ơi, nói gì đi mà~”
Từng luồng linh lực ôn hoà tan ra, thẩm thấu dần dần vào vết thương.
Vết thương dữ tợn máu chảy không ngừng nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Tống Tẫn Dao xử lý cực kỳ cẩn thận.
Mãi cho đến khi vết thương hoàn toàn liền lại, đến cả sẹo cũng biến mất, đầu gối trắng nõn bóng loáng như chưa từng bị thương thì hắn mới khẽ thở ra một hơi, chậm rãi buông ống quần xuống, chỉnh lại cho ngay ngắn.
Xong xuôi đâu vào đấy, hắn mới ngẩng đầu, đối mặt cùng Hứa Thải Thải.
Vì Hứa Thải Thải đang ngồi trên ghế đá cao hơn, còn Tống Tẫn Dao thì ngồi xổm, nên y nhìn hắn từ trên xuống.
Y đã nghĩ ra một khả năng, liền chống tay hỏi:
“Chẳng lẽ... ngoài Huyền Quang Kính, trên người ta còn bị huynh gắn cái gì khác nữa?”
Ánh mắt Tống Tẫn Dao thoáng chớp.
Hai người ở chung suốt mười mấy năm, ngày đêm không rời, Tống Tẫn Dao hiểu rõ Hứa Thải Thải đến tận lòng bàn tay, mà Hứa Thải Thải cũng cực kỳ quen thuộc với sư huynh của mình.
Người ngoài có thể cảm thấy Tống Tẫn Dao là khối băng, mặt đẹp thì có đẹp, nhưng chẳng khác gì được đẽo từ băng ra, không hề có biểu cảm hay cảm xúc gì.
Nhưng Hứa Thải Thải rất rõ, thật ra huynh có không ít biểu cảm nhỏ.
Ở với nhau lâu, y thậm chí có thể đoán ra mấy biểu cảm đó có ý gì, đại khái chính xác đến bảy tám phần.
Ví dụ như lúc này.
Hứa Thải Thải biết ngay mình nói đúng rồi.
“Thật sự có à?” Y càng thêm thấy lạ, cúi đầu nhìn khắp người mình.
“Là cái gì vậy?”
Tống Tẫn Dao ra vẻ như không muốn trả lời.
Nhưng cuối cùng vẫn hơi nhíu mày, ánh mắt rơi xuống cổ tay y.
Hứa Thải Thải nhìn theo.
Ở đó đang đeo một chiếc vòng ngọc chạm khắc hoa văn tinh xảo.
Y ngơ ngác một lát, sau đó tháo vòng ra khỏi tay.
Hứa Thải Thải cầm vòng, thử rót linh lực của mình vào, nhưng không có phản ứng gì, trông chẳng khác gì một chiếc vòng trang sức bình thường, hoàn toàn không giống pháp khí.
Thiếu niên càng mơ hồ hơn, ngẩng đầu nhìn Tống Tẫn Dao đầy nghi hoặc.
Tống Tẫn Dao im lặng một lúc, sau đó dùng ngón tay chạm nhẹ vào vòng ngọc.
Vừa tiếp xúc với linh lực của hắn, vòng ngọc như có linh tính, nhẹ nhàng rung lên, phát ra từng đợt linh lực mỏng manh.
Linh lực từ trong vòng tụ lại như dòng suối, hóa thành xoáy nước, rồi tản ra giữa không trung, hiện lên hình ảnh hai người họ đúng thời khắc hiện tại.
Cả động tác lẫn biểu cảm, đều là biểu hiện theo thời gian thực.
Hứa Thải Thải sững sờ.
Y phát hiện một chỗ rất không đúng.
Ai cũng biết, Huyền Quang Kính muốn dùng được thì cả người sử dụng và người bị giám sát đều phải cùng nhau niệm pháp quyết, rót linh lực vào mới khởi động được.
Cũng tức là chỉ khi hai bên cùng cho phép, thì hình ảnh và âm thanh mới có thể được truyền qua.
Thế nhưng chiếc vòng tay này lại hoàn toàn không cần sự đồng ý của Hứa Thải Thải – người đeo nó.
Chỉ cần một mình Tống Tẫn Dao là đã có thể khởi động và sử dụng.
Hứa Thải Thải ngơ ngác, biểu cảm trên mặt ngốc nghếch, đầu óc như bị nghẽn mạch, không thể hiểu nổi.
“Ta nhớ rõ hình như.” Y nhíu mày, giọng mang theo chút ngờ vực.
“Chiếc vòng tay này là sư huynh tặng ta từ nhiều năm trước…”
Nhưng cụ thể là năm nào, y lại nhớ không ra.
“Là năm ngươi mười tuổi.” Tống Tẫn Dao nhận lời, giọng thấp nhưng vững vàng như mọi khi.
“Khi đó ta phải rời tông môn xử lý công việc, lần đầu tiên rời xa ngươi hơn nửa tháng, nên tặng cho ngươi.”
Vừa được nhắc nhở, Hứa Thải Thải lập tức nhớ lại.
Y gật đầu lia lịa.
Khi đó y đã lớn hơn một chút, vừa mới thoát khỏi giai đoạn dính lấy Tống Tẫn Dao không rời.
Nhưng nghĩ tới việc hơn mười ngày không thể gặp sư huynh, Hứa Thải Thải mười tuổi vẫn buồn thiu.
Y đáng thương ôm chặt tay sư huynh, lòng nghẹn lại, phải cắn môi mới không để nước mắt rơi.
Vì vậy, Tống Tẫn Dao đã đeo chiếc vòng này vào cổ tay y.
Vòng tay thật đẹp, dùng để dỗ y vui.
Tống Tẫn Dao khi ấy còn nói, bảo y đừng sợ. Bởi vì dù sư huynh không ở bên cạnh, chỉ cần Thải Thải gặp chuyện, sư huynh cũng sẽ biết và lập tức tới ngay.
Thần sắc Hứa Thải Thải trở nên hoảng hốt.
Y vẫn tưởng rằng đó chỉ là lời Tống Tẫn Dao dỗ dành tiểu hài tử, ai ngờ… lại là thật.
“Vậy mà sư huynh lại giấu ta!” Hứa Thải Thải cúi đầu nhìn chiếc vòng tay trong tay, lòng hụt hẫng vô cớ, trở nên bướng bỉnh hẳn lên.
Tống Tẫn Dao vẫn ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn thần sắc của y, yết hầu khẽ nhúc nhích.
“Không phải ta lừa ngươi.”
Hắn chỉ là… giấu sư đệ một chút thôi.
Hứa Thải Thải bĩu môi.
Y vẫn cảm thấy không thoải mái tí nào.
Y luôn nghĩ chiếc vòng tay này chỉ là đồ trang sức. Vì rất thích nên từ lúc đeo vào đến giờ chưa từng tháo xuống.
Nhưng điều đó có nghĩa là suốt bảy, tám năm qua, Tống Tẫn Dao có thể tùy thời tùy chỗ biết y đang làm gì, đang nói gì…
Mà bản thân y lại chẳng biết gì cả.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Hứa Thải Thải cau mày thật sâu, lấy móng tay gẩy nhẹ vào họa tiết trên vòng tay, bỗng trở nên trầm mặc, chẳng muốn nói chuyện, cũng chẳng buồn nhìn hắn.
Đúng lúc ấy, người đang ngồi xổm trước mặt bỗng nhích tới gần nửa bước.
Tống Tẫn Dao nhẹ nhàng lấy chiếc vòng tay ra khỏi tay y, rồi nắm lấy hai bàn tay lạnh ngắt của y.
Hắn nhẹ nhàng xoa mấy khớp ngón tay mềm mềm nhưng có phần quật cường của thiếu niên, bắt đầu dùng giọng dịu dàng dỗ dành.
“Thải Thải à, khi đó ngươi còn nhỏ lắm. Sư huynh không nhìn thấy ngươi, không thể chắc chắn ngươi ổn hay không, sẽ rất lo…”
Hứa Thải Thải liếc hắn, ngừng một chút rồi nhăn nhó nói: “Nhưng bây giờ ta lớn rồi mà.”
Tống Tẫn Dao ánh mắt lay động, đôi con ngươi xám trắng lúc này chỉ còn chứa mỗi Hứa Thải Thải.
“Trong mắt sư huynh, Thải Thải vĩnh viễn là một đứa trẻ.”
Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Hứa Thải Thải chớp chớp mắt.
Tính trẻ con vừa rồi còn hừng hực đấy, lúc này lại bắt đầu bị ánh mắt kia xoa dịu, từng chút một tan biến.
Tống Tẫn Dao tiếp tục vuốt tay y.
Hắn vừa nói, vừa rón rén muốn đeo lại chiếc vòng tay lên cổ tay y.
“Thải Thải, đừng giận sư huynh nữa, được không?”
“…”
Hứa Thải Thải mím môi, phát hiện bản thân… không giận nổi.
Chính vì biết Tống Tẫn Dao đối với người ngoài lạnh nhạt đến mức nào, nên Hứa Thải Thải mới càng không chịu nổi hắn dịu dàng chỉ dành cho mình.
Thiếu niên cụp mắt, nhìn chiếc vòng tay từng tấc, từng tấc quay lại trên cổ tay mình.
Y nghĩ bụng: Thôi vậy. Dù sao sư huynh cũng vì lo cho mình mà làm thế.
Tống Tẫn Dao làm vậy… chỉ là vì rất quan tâm, rất yêu thương y.
Hứa Thải Thải âm thầm dỗ dành bản thân.
Hơn nữa, hai người bọn họ vốn đã dính nhau như keo suốt mười hai canh giờ mỗi ngày, cũng chẳng có gì mà không thể cho sư huynh biết.
Thế là chiếc vòng tay lại yên vị quay về.
Chiếc vòng xanh biếc trong vắt như làn nước đầu xuân, quấn quanh cổ tay trắng trẻo của thiếu niên, màu sắc vẫn dịu dàng hợp đến lạ thường.
Tống Tẫn Dao như vừa mất rồi lại tìm được, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay cùng cổ tay sư đệ.
Hứa Thải Thải thấy rõ hành động nhỏ đó, nhưng vẫn quay đi không nhìn hắn.
Tuy đã tự thuyết phục được phần nào, nhưng trong lòng y vẫn có chút xíu bướng bỉnh chưa tan hết.
Y vẫn… chưa muốn nói chuyện với sư huynh.
Tống Tẫn Dao liền ngước mắt nhìn y.
“…”
Hai người nhìn nhau vài giây, Hứa Thải Thải đã sắp… chịu không nổi trước.
Y lập tức nhăn mặt, lắc mạnh chân, giày đá nhẹ vào bắp chân sư huynh.
Tống Tẫn Dao vẫn nửa ngồi xổm, không động đậy.
Hứa Thải Thải quay đi: “Chân ta vẫn còn đau, ngươi phải cõng ta về.”
“Được.”
Tống Tẫn Dao thần sắc không đổi, nhưng trong lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Hắn thật sự chẳng hề do dự, gật đầu ngay.
Vào những lúc thế này, chỉ cần dỗ được Thải Thải thì hắn chuyện gì cũng sẵn lòng làm.
Một thân bạch y, khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, Tống Tẫn Dao liền xoay người ngồi xổm, cẩn thận cõng sư đệ mình lên một cách vững vàng.