Ba tháng trước, Tống Tẫn Dao vâng lệnh chưởng môn, dẫn theo nội môn đệ tử xuống núi xử lý sự vụ, mãi đến hôm nay mới trở về.
Trong ký ức của Hứa Thải Thải, đây là lần đầu tiên y và sư huynh xa nhau lâu đến vậy.
Trưởng lão dạy kiếm pháp cực kỳ nghiêm khắc, cho dù hoàn thành bài học cũng không cho về sớm dù chỉ một chút, Hứa Thải Thải cắn răng chịu đựng đến giờ học kết thúc, lại còn từ biệt từng người bạn đồng môn, rồi mới vội vàng chạy ra Thí Luyện Trường.
Là đệ nhất đại tông của Tu chân giới, Trường Thanh Tông được xây dựng trên linh mạch rộng lớn, tọa lạc giữa dãy tiên sơn quanh năm mây mù lượn lờ.
Từ xa nhìn lại, núi non linh khí dồi dào, tán cây xanh rì đan xen với điện cao đường dài, vài con loan điểu màu vàng ròng bay lượn giữa những cung điện, rồi ẩn vào mây núi, nơi ấy tràn ngập những mảng mây ngũ sắc.
Dưới tầng mây, một bóng người mặc áo xanh đậm nhẹ nhàng lướt qua đại đạo trải dài, nhảy lên từng bậc thang ngọc, đến bên ngoài đại điện tông môn. Quanh mình bỗng trở nên yên tĩnh khác thường, Hứa Thải Thải không còn chạy nữa, đổi sang bước nhẹ.
Việc đầu tiên khi đoàn người trở về tông môn chính là diện kiến chưởng môn.
Tống Tẫn Dao đã được chưởng môn gọi vào trong điện để báo cáo lại tình hình chuyến đi, mấy đệ tử nội môn đi cùng thì đứng nghiêm chỉnh trước cửa điện, chờ bị hỏi đến.
Vừa thấy Hứa Thải Thải đến thì mấy người kia liền bỏ vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng, thay vào đó là cười đùa nói nhỏ.
“Thải Thải tới rồi.”
“Thải Thải lại đến đón đại sư huynh kìa.”
“Hồi nãy bọn ta còn cá cược xem là đại sư huynh ra trước hay cái đuôi nhỏ này tới trước, xem ra ta thắng rồi.”
Hứa Thải Thải ngày thường hoạt bát hiếu động, chạy một mạch tới đây mà không hề mệt mỏi.
Thiếu niên hô hấp ổn định, chỉ có gương mặt hơi ửng hồng vì nắng trưa chiếu rọi, đôi mắt đen nhánh long lanh ánh sáng.
Hôm nay tâm trạng y quá tốt, bị trêu cũng không tức, mặt mày hớn hở gọi từng người một tiếng sư huynh.
Mấy vị đệ tử nội môn này đã vào tông môn từ lâu, lúc Hứa Thải Thải năm tuổi được đưa đến Trường Thanh Tông thì bọn họ đã bắt đầu chơi đùa cùng y, có thể nói là nhìn y lớn lên.
Đã thân thiết như vậy, tự nhiên chẳng cần giữ lễ nhiều.
Hứa Thải Thải chào hỏi xong thì lập tức chui vào sau lưng mấy sư huynh, nhân lúc thân hình họ che chắn, ghé đầu vào khe cửa đại điện.
Y tu vi đã Trúc Cơ, ngưng thần tụ lực xong thì ngũ giác nhạy bén, chỉ cần một khe cửa nhỏ cũng đủ để thấy rõ khung cảnh bên trong.
Hứa Thải Thải không cần tìm, ánh mắt đầu tiên đã rơi vào bóng lưng quen thuộc kia.
Vẫn là dáng vẻ không thay đổi ấy, áo trắng thuần không vướng bụi trần.
Chưởng môn sư thúc xưa nay đã quen dong dài, lúc này đang thao thao bất tuyệt nói mãi không dứt, mà sư huynh y – Tống Tẫn Dao thì vẫn như cũ, gần như im lặng.
Hứa Thải Thải đợi một lúc lâu cũng không thấy sư huynh mở miệng hay xoay người lấy một lần, cuối cùng đành chuyển ánh mắt vòng tới vòng lui trên vòng eo cao ngất của hắn, xác nhận người vẫn bình an vô sự, mới chịu thôi không dòm cửa nữa.
Chừng một chén trà nhỏ trôi qua, Tống Tẫn Dao mới từ trong đại điện bước ra.
Lúc này Hứa Thải Thải đang bị mấy vị sư huynh vây quanh tán gẫu, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.
Lần này xuống núi đã lâu, các sư huynh không tay không trở về, còn mang cho Hứa Thải Thải không ít đồ chơi hiếm lạ gặp trên đường, phần lớn là pháp khí thú vị, linh thực hoặc đặc sản nơi xa.
Hứa Thải Thải vừa ríu rít cảm ơn liên tục, vừa hí hửng nhận lễ vật, túi trữ vật suýt chút nữa không đựng nổi.
Khi Tống Tẫn Dao ra khỏi đại điện, trông thấy chính là cảnh tượng ấy.
Chỉ là ngay khoảnh khắc hắn vừa xuất hiện, vòng người đang cười đùa lập tức đồng loạt giật mình, rồi nhanh như chớp thu lại nét cười, nghiêm chỉnh đứng thẳng.
Hứa Thải Thải cũng đứng yên ngoan ngoãn, chỉ là vẻ mặt vui mừng chưa kịp thu lại, hai mắt sáng rỡ nhìn thẳng về phía sư huynh y, bên trong tràn đầy kích động và nhớ nhung.
Tống Tẫn Dao liếc mắt nhìn mọi người, giọng nhàn nhạt: “Chưởng môn gọi các ngươi vào.”
Trước mặt Tống Tẫn Dao, mấy đệ tử nội môn một người nghiêm túc hơn một người, vội vàng cúi đầu hành lễ đáp lời.
Tống Tẫn Dao không nói gì thêm, khẽ gật đầu ý bảo Hứa Thải Thải có thể cùng hắn rời đi.
Đợi hai người họ đi xa chừng mười bước, mấy đệ tử nội môn mới dám ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Đại sư huynh vẫn như băng sơn lạnh lẽo, chỉ một bóng lưng thôi cũng như tỏa ra khí lạnh, còn Hứa Thải Thải thì như một con chim nhỏ vui vẻ, chẳng hề sợ lạnh, ríu rít chạy bên cạnh sư huynh, nói chuyện không ngừng.
Toàn bộ Trường Thanh Tông trên dưới không ai không biết, Hứa Thải Thải là do một tay Tống Tẫn Dao nuôi lớn.
Nhưng mỗi lần thấy cảnh hai người sóng vai đi cùng nhau, bọn họ vẫn không khỏi cảm thán.
Hứa Thải Thải không bị băng sơn sư huynh dưỡng thành tiểu băng sơn, thật sự là điều kỳ diệu.
Không những vậy, bọn họ còn rất bội phục Hứa Thải Thải.
Lần này theo đại sư huynh xuống núi ba tháng dài, tu vi và kinh nghiệm quả thật thu hoạch không ít, nhưng về mặt tâm lý thì đúng là một đợt rèn luyện tàn khốc.
Không vì điều gì khác, chỉ vì đại sư huynh thật sự quá lạnh lùng.
Khuôn mặt ngàn năm không đổi như phủ băng, mãi mãi không đoán được vui buồn, ngày thường trừ việc giao nhiệm vụ và căn dặn điều cần chú ý, gần như không nói thêm một chữ, đến ánh mắt giao tiếp cũng rất ít.
Thời điểm dùng ánh mắt nhiều nhất, chắc chỉ là lúc bọn họ làm việc không xong, hắn liếc nhìn không chút gợn sóng, rồi lặng lẽ thay họ thu dọn cục diện rối rắm.
Mỗi lần nghĩ tới ánh mắt đó, bóng dáng đó, bọn họ lại thầm khóc trong lòng vì hổ thẹn, cảm thấy mình đúng là phế vật.
Đại sư huynh lạnh lùng mà nghiêm khắc, bọn họ theo chỉ ba tháng đã thấy chịu không nổi, còn Hứa Thải Thải thì từ nhỏ đến lớn ở bên sư huynh hơn mười năm! Cuối cùng còn có thể trở thành một người hoạt bát đáng yêu như thế.
Thế sao mà không khiến người ta bội phục cho được.
…
Trong khi nhóm đệ tử nội môn đi vào đại điện tiếp nhận sự truy vấn của chưởng môn, bên phía Hứa Thải Thải thì đã được sư huynh dẫn theo, ngự kiếm trở về chỗ ở.
Vi Minh Phong là một trong những chủ phong nằm xa nhất ở sau núi Trường Thanh Tông, cũng là đỉnh núi cao nhất, ngày thường kết giới nghiêm ngặt, người ngoài không được tự tiện lui tới.
Phong chủ chính là sư huynh chưởng môn đương nhiệm – Giang Chấp Đạo, một vị Đại Thừa Tiên Tôn.
Nghe nói hiện nay trong Tu Chân giới chỉ còn ba vị Đại Thừa tu sĩ, trong đó hai người đã ẩn cư, không rõ tung tích, chỉ còn Tiên Tôn Giang Chấp Đạo là người duy nhất biết được hành tung.
Trường Thanh Tông sở dĩ địa vị vững chắc trong tam giới, ngoài công lao của chưởng môn và các trưởng lão quản lý nội vụ, phần lớn còn là vì có Giang Chấp Đạo tọa trấn.
Tuy nhiên đạo hạnh của Giang Chấp Đạo quá cao thâm khó lường, những năm gần đây nếu không có đại loạn trong thiên hạ thì hắn cũng sẽ không dễ dàng hiện thân, quanh năm chỉ bế quan trong mật thất ở Vi Minh Phong.
Cho nên ngày thường ở đình viện Vi Minh Phong, chỉ có hai đệ tử thân truyền của hắn là Tống Tẫn Dao và Hứa Thải Thải.
Linh khí ở Vi Minh Phong cực kỳ dồi dào, cỏ cây hoa lá đều do Hứa Thải Thải và Tống Tẫn Dao tự tay chăm sóc, bốn mùa như xuân, thanh tĩnh dễ chịu.
Men theo con đường đá lát giữa tán cây xanh mát, bước qua cây cầu nhỏ vắt ngang suối nước róc rách, rẽ thêm một khúc, trước mắt liền mở ra đình viện nơi hai sư huynh đệ sinh hoạt hằng ngày.
Dọc đường đi, Hứa Thải Thải lải nhải không ngừng, hăng hái kể cho Tống Tẫn Dao nghe đủ thứ chuyện y bỏ lỡ trong ba tháng qua ở tông môn.
Tống Tẫn Dao vừa nghe vừa dõi mắt nhìn đường giúp y, tuy không đáp lời, nhưng cũng không có ý không kiên nhẫn. Từ thần sắc hắn, thật khó mà đoán được hắn có đang hứng thú với những chuyện vặt vãnh đó hay không.
Về tới phòng, Tống Tẫn Dao không kịp tháo kiếm, liền đi rót một chén trà ấm.
Hứa Thải Thải thấy nước mới chợt nhận ra y khát, bèn hí hửng lại gần, nâng tay sư huynh lên uống một ngụm, rốt cuộc cũng ngừng nói, vừa lúc cho Tống Tẫn Dao có cơ hội mở miệng.
Tu sĩ trẻ tuổi dáng người cao gầy, khí chất lạnh nhạt như mũi kiếm ra khỏi vỏ, lúc này đang nâng tay rót trà, cả người toát ra khí chất điềm tĩnh khiến người ta yên tâm.
Đợi Hứa Thải Thải uống gần xong, ánh mắt Tống Tẫn Dao khẽ hạ xuống, dừng lại ở bên hông y.
Đôi mắt xám nhạt kia, lạnh lẽo như bị đóng băng, không hề để lộ chút cảm xúc.
Tống Tẫn Dao cất tiếng hỏi: “Thải Thải, đai lưng của ngươi sao lại như vậy?”
Hứa Thải Thải cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện mình không biết đã đeo nhầm ai đai lưng từ lúc nào.
Lúc luyện tập thuật pháp ở Thí Luyện Trường, các nội môn đệ tử thường ngâm mình trong linh tuyền sau buổi học. Nước suối quanh năm ấm áp, vừa giúp thư giãn, vừa thông kinh mạch, trị thương.
Hứa Thải Thải cũng rất thích đi chơi cùng mọi người.
Trước khi tới tìm Tống Tẫn Dao thì y vừa mới chơi một trận thủy chiến trong linh tuyền. Đai lưng chắc là do lúc vội lên bờ mặc lại quần áo đã lấy nhầm với ai đó.
Tông môn Trường Thanh từ trước đến nay rất khoan dung, đệ tử phục ngoài loại phát chung còn có thể tự làm riêng, chỉ cần đúng kiểu dáng và màu sắc quy định.
Đai lưng của Hứa Thải Thải là Tống Tẫn Dao tự tay dệt bằng vải quý hiếm, mềm mại thoải mái hơn hẳn loại phát chung, còn ẩn chứa linh khí dưỡng thân. Nhưng nếu không để ý kỹ thì khó nhận ra sự khác biệt.
Hứa Thải Thải vừa giải thích qua loa, vừa ngạc nhiên không hiểu sao sư huynh lại nhận ra chỉ trong một cái liếc mắt.
Trong lúc y còn đang lẩm bẩm, Tống Tẫn Dao đã lấy từ trong tủ ra một chiếc đai lưng mới, quay trở lại trước mặt y, cúi người thay đai lưng.
Nghe đến đoạn y lại cùng đám người chen chúc trong linh tuyền, động tác tay Tống Tẫn Dao bỗng khựng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào y.
Người khác thấy ánh mắt hắn lúc này, lạnh đến mức như sắp nổi giận, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Nhưng Hứa Thải Thải chẳng sợ chút nào, còn giơ tay lên cho hắn thay đai lưng, vừa nháy mắt vừa vờ vịt hỏi:
“Sư huynh trừng ta làm gì vậy?”
Tống Tẫn Dao im lặng mấy nhịp, sau đó lại cúi mắt xuống, giúp y thay xong đai lưng rồi tiện tay ném chiếc cũ sang một bên, mới đứng dậy hỏi:
“Vi Minh Phong cũng có linh tuyền, sao ngươi phải đi chung với người khác?”
“…”
Hứa Thải Thải biết ngay hắn lại hỏi cái này.
Y quá hiểu tính sư huynh mình, luôn nghiêm khắc, quy củ, cẩn trọng lễ giáo.
Đúng là linh tuyền ở Thí Luyện Trường đông người, mọi người chỉ mặc áo đơn mà cùng nhau ngâm nước đùa giỡn, so với linh tuyền yên tĩnh trên Vi Minh Phong thì đúng là không đứng đắn.
Nhưng Hứa Thải Thải mười bảy mười tám tuổi, đang tuổi thích náo nhiệt, y chỉ muốn chơi đùa một chút thôi.
Huống hồ, ngay cả trưởng lão dạy kiếm pháp còn không lên tiếng cấm đoán, thì tại sao sư huynh y lại không cho?
Vì thế Hứa Thải Thải vừa nhìn hắn, vừa chu môi nói:
“Đương nhiên là vì sư huynh.”
Tống Tẫn Dao thoáng ngẩn người, trong mắt lộ ra một tia hoang mang không rõ.
Hứa Thải Thải thấy vậy, càng tự nhiên nói tiếp:
“Ta luyện kiếm cả buổi sáng, người đầy mồ hôi, nghĩ đến sư huynh cuối cùng cũng trở về, tất nhiên là muốn tắm rửa sạch sẽ thơm tho để đi gặp ngươi, cho nên mới cố ý ngâm mình trong linh tuyền.”
“…”
Chỉ một câu thôi, mà lạnh lẽo trong mắt Tống Tẫn Dao liền tan rã, đôi mày hơi nhíu cũng giãn ra.
Hứa Thải Thải còn chưa xong, quay đầu tiếp tục thở dài oán trách: “Hôm nay ta luyện kiếm còn không cẩn thận bị thương nữa, ngày đêm mong nhớ, vất vả lắm mới đợi được ngươi về, mà ngươi lại chỉ biết hung ta, chẳng thèm quan tâm gì cả.”
Ngữ khí thật sự rất tủi thân.
Nghe đến y bị thương, sắc mặt Tống Tẫn Dao lập tức thay đổi. Hắn bước tới, đặt ba ngón tay lên cổ tay y, linh thức nhanh chóng dò xét khắp cơ thể.
Không tìm thấy vết thương nào, hắn cau mày hỏi: “Bị ở đâu?”
Hứa Thải Thải không nói dối.
Y cúi người kéo ống quần lên đến đầu gối, để lộ cẳng chân.
Thiếu niên từ nhỏ nghịch ngợm, lại chăm chỉ tu luyện, thân thể gầy mà có lực, bắp chân thẳng và mảnh, đường cong xinh đẹp.
Tống Tẫn Dao ngồi xổm xuống xem xét.
Dưới đầu gối có một vết đỏ nhạt, dài chừng ngón tay trỏ.
Kiếm pháp lúc tập luyện chỉ là làm dáng, có trưởng lão kiểm soát nên không gây thương tích nặng. Hơn nữa với khả năng tự lành của Hứa Thải Thải cùng linh tuyền hỗ trợ, vết thương đã gần như mờ hẳn.
Nếu qua thêm nửa canh giờ, chắc đến sẹo cũng không còn.
Nhưng Tống Tẫn Dao lại không cho rằng y làm quá, sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
Hắn nửa ngồi xổm trước mặt Hứa Thải Thải, một tay nâng đầu gối y, lòng bàn tay mang theo linh lực nhẹ nhàng vuốt qua vết thương, xác nhận đã hoàn toàn lành lặn, mới giúp y kéo ống quần xuống, đứng dậy.
“Lần sau bị thương phải nói cho ta trước.” Tống Tẫn Dao dặn.
Hứa Thải Thải liên tục gật đầu, biết chuyện đai lưng bị bóc mẽ nên nhanh chóng ôm lấy hắn cười xòa: “Sư huynh thật tốt!”
Tống Tẫn Dao thân hình cao lớn, Hứa Thải Thải chưa trưởng thành, phải nhón chân mới có thể gác mặt lên vai hắn.
Vì động tác này, hai người càng dựa sát hơn.
Tống Tẫn Dao tính tình quái lạ, luôn nghiêm khắc trước mặt người khác, không cho Hứa Thải Thải làm việc gì thiếu quy củ.
Nhưng riêng khi chỉ có hai người, hắn lại chẳng bao giờ ngăn y làm bậy, gần như mặc y muốn làm gì thì làm.
Hứa Thải Thải ôm chặt hắn, cứ như một con thú nhỏ thích cọ người, mặt dụi vào cổ hắn liên tục.
Mãi đến lúc này, hai người mới thực sự có vẻ như lâu ngày mới gặp lại.
Cọ xong, Hứa Thải Thải thỏa mãn ngẩng đầu, mắt sáng lấp lánh:
“Sư huynh ơi, ngươi cũng kể cho ta nghe chuyện ngươi ba tháng nay đi đâu đi, có bị thương không, có gặp gì nguy hiểm hoặc kỳ ngộ gì không, kể hết cho ta nghe nha?”
Tống Tẫn Dao cụp mắt nhìn y, đưa tay giúp y chỉnh lại mấy sợi tóc bị cọ rối, chỉnh xong mới mở miệng, giọng vẫn nghiêm nghị như cũ:
“Được.”
Hắn nhìn thẳng Hứa Thải Thải, chậm rãi nói:
“Nhưng ngươi phải hứa với ta, sau này không được dùng nhầm đồ của người khác nữa.”
“…”
“Biết rồi biết rồi.” Hứa Thải Thải trong lòng chỉ mong nghe chuyện xưa, trả lời qua loa lấy lệ.