Để khích lệ đệ tử trong tông môn, rèn luyện năng lực thực chiến, Trường Thanh Tông cứ mỗi nửa năm lại chọn một khu vực sau núi, mở ra bí cảnh tổ chức thí luyện.
Loại thí luyện này thông thường chỉ dành cho đệ tử có tu vi dưới cảnh giới Kim Đan, được phép tùy ý báo danh dựa theo tình huống cá nhân, không bắt buộc.
Hứa Thải Thải trời sinh hiếu động, không thích ngồi yên, những hoạt động vừa thú vị lại náo nhiệt thế này, y chưa từng bỏ lỡ lần nào.
Sáng sớm hôm nay, Hứa Thải Thải mặc chỉnh tề, cùng Tống Tẫn Dao đi đến ngoài kết giới bí cảnh sau núi.
Trưởng bối hoặc người đi theo không được phép tiến vào, Hứa Thải Thải từ biệt sư huynh xong liền tung tăng nhảy nhót đi vào.
Y vốn tưởng mình tới sớm, ai ngờ bên trong đã có không ít đồng môn đệ tử tụ lại.
Mọi người vì thí luyện chưa bắt đầu nên đang tụ thành từng nhóm trò chuyện.
Thấy Hứa Thải Thải đến, rất nhanh liền có người cười chào y.
Chỉ là khi ánh mắt rơi xuống bên hông y, nhìn thấy quả cầu nhỏ khắc phù văn đang treo ở đó, tiếng cười đùa lập tức vang lên rộn ràng.
Một người quen biết Hứa Thải Thải cười ha hả không kiêng nể: “Ta biết ngay Thải Thải sẽ lại mang cái kính bảo bảo này theo mà!”
Một sư huynh lớn hơn vài tuổi cũng cười nói: “Thải Thải, tuy ngươi nhỏ tuổi nhất trong bọn ta, nhưng hôm nay cũng mười bảy rồi đó, sao còn mang kính bảo bảo thế?”
“Sao vậy? Đại sư huynh của ngươi vẫn chưa yên tâm về ngươi à?”
Hứa Thải Thải ban đầu còn rất vui vẻ, ai ngờ mới vừa đến đã bị chọc ghẹo một trận.
Y ngơ ngác, theo bản năng sờ sờ tiểu viên kính bên hông mình, còn chưa kịp mở miệng phản bác đã nghe có người cố ý trêu:
“Đừng nói nữa, dùng kính bảo bảo thì sao chứ, Thải Thải nhà ta vốn dĩ là bảo bảo mà!”
“……”
Lần này mặt Hứa Thải Thải đỏ bừng, lớn tiếng: “Các ngươi quá đáng rồi đó!”
Thật ra, kính bảo bảo chỉ là cách gọi khác của một loại Huyền Quang Kính cấp thấp.
So với Huyền Quang Kính cao cấp có thể truyền hình ảnh và âm thanh giữa hai tu sĩ hoặc nhiều người theo thời gian thực, thậm chí còn có thể truyền vật phẩm và linh lực, thì loại cấp thấp này chức năng rất hạn chế.
Nó chỉ có thể ghi lại hình ảnh và âm thanh của người sử dụng, sau đó truyền đơn phương đến người nhận được chỉ định.
Người sử dụng thì không thể nhận bất kỳ phản hồi nào từ người nhận.
Chính vì không thể giao tiếp thời gian thực, nên không ảnh hưởng đến tính công bằng của thí luyện. Tông môn mới cho phép đệ tử mang theo loại Huyền Quang Kính cấp thấp này, trong khi cấm hoàn toàn việc mang theo các loại pháp khí và bùa chú khác.
Tác dụng của nó là nếu đệ tử gặp nguy hiểm trong bí cảnh mà không thể tự đưa ra quyết định, người nhận bên ngoài có thể lập tức hỗ trợ xin dừng thí luyện.
Dù vậy, toàn bộ linh thú trong bí cảnh đều đã bị phong ấn, trong tình huống bình thường sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Một tác dụng khác là ghi lại quá trình biểu hiện của đệ tử trong bí cảnh, tiện cho việc sau này tổng kết.
Nhìn vào đã biết, loại kính này thực sự rất thích hợp với những đệ tử còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm thực chiến còn non nớt.
Cũng vì thế nên mới bị gọi là kính bảo bảo.
Các đệ tử tu hành từ nhỏ, thông thường chưa đến mười hai tuổi là đã không còn dùng nữa.
Vì lứa tuổi này đã bắt đầu biết xấu hổ, sợ mất mặt.
Có lẽ toàn bộ Trường Thanh Tông, cũng chỉ còn lại mỗi Hứa Thải Thải đã mười bảy tuổi mà vẫn còn dùng.
Cho nên y mới bị cả nhóm vây quanh trêu chọc như vậy.
Hứa Thải Thải kêu xong một tiếng, thừa dịp thí luyện còn chưa bắt đầu thì lập tức quay người rời khỏi bí cảnh.
Y biết mỗi lần bản thân tham gia thí luyện, chỉ cần sư huynh không bận việc gì, thì luôn ở bên ngoài chờ y ra mới thôi.
Quả nhiên, Hứa Thải Thải vừa bước ra khỏi kết giới, đã thấy Tống Tẫn Dao trong bộ cẩm y trắng đứng ngay chỗ y rời đi khi nãy, chưa hề di chuyển nửa bước.
Mặt Hứa Thải Thải vẫn còn đỏ rực, vừa giận vừa xấu hổ, lập tức lao thẳng về phía sư huynh như một quả pháo nhỏ.
Tống Tẫn Dao thấy y quay lại, dáng vẻ như vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn đỡ lấy bờ vai Hứa Thải Thải, dùng mu bàn tay thử lên mặt y rồi cúi đầu hỏi:
“Sao không vui?”
Hứa Thải Thải uể oải kéo cái kính nhỏ bên hông ra, giơ lên trước mặt Tống Tẫn Dao, dẩu môi: “Sư huynh, ta có thể không mang cái này được không? Ta không muốn đeo nó nữa đâu!”
Tống Tẫn Dao cụp mắt, khẽ nhíu mày.
Sợ y kéo mạnh làm mình bị thương, hắn giơ tay bao lấy tay Hứa Thải Thải và cái kính, không để y lộn xộn nữa.
“Không được, Thải Thải.” Giọng nói của Tống Tẫn Dao vẫn cứng nhắc như cũ, không hề có ý nhượng bộ.
Có lẽ chính Hứa Thải Thải cũng không nhận ra.
Từ nhỏ đến lớn, sư huynh luôn có tác dụng trấn an cực kỳ mạnh mẽ đối với y.
Tống Tẫn Dao chỉ cần nắm tay y, nhẹ nhàng vỗ vỗ, xoa xoa, là Hứa Thải Thải đang nổi giận cũng lập tức bình tĩnh lại.
Y lập tức xì hơi, không quậy phá nữa, nhưng vẫn thấy ấm ức vì bị trêu ghẹo:
“Ta không muốn đeo đâu, sư huynh, bọn họ cười ta lớn như vậy rồi mà còn mang kính bảo bảo.”
Hứa Thải Thải hạ thấp giọng nũng nịu, còn khiến người ta khó lòng cự tuyệt hơn cả lúc y nổi giận.
Nhưng Tống Tẫn Dao vẫn từ chối.
“Huyền Quang Kính không ảnh hưởng đến tính công bằng của thí luyện, cũng không liên quan gì đến tuổi tác.”
Tống Tẫn Dao tính tình lạnh nhạt, xưa nay cố chấp độc hành, hơn trăm năm qua chưa từng bận tâm người khác nói gì.
Vì vậy hắn thật sự không hiểu giữa hắn và sư đệ có gì đáng cười.
Càng không cảm thấy lời giễu cợt kia có gì đáng để để tâm.
Hắn chỉ từ góc độ khách quan nhấn mạnh, đeo Huyền Quang Kính không vi phạm quy định.
Hứa Thải Thải thấy sư huynh căn bản không chịu nghe y nói, mà thí luyện lại sắp bắt đầu, vội đến mức dậm chân thình thịch.
“Sư huynh, làm ơn đi mà!”
Y nắm chặt tay áo Tống Tẫn Dao, lắc mạnh: “Bọn họ đều cười ta không chịu lớn lên thật sự khiến ta không vui chút nào!”
Tống Tẫn Dao vẫn không hiểu lời này có gì sai.
Hắn vẫn bình thản, chỉ nhìn y chằm chằm.
Không chịu lớn thì sao?
Nếu được, hắn thậm chí còn hy vọng Hứa Thải Thải mãi mãi không lớn lên.
Như vậy hắn có thể mãi mãi chăm sóc y.
Tống Tẫn Dao mở miệng, định tiếp tục từ chối, lại chợt thấy Hứa Thải Thải mím môi, viền mắt hoe đỏ.
Nam nhân lập tức khẽ run khóe mắt, lộ ra chút bối rối.
“Sư huynh.” Hứa Thải Thải ngẩng mặt gọi hắn.
Lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng, Tống Tẫn Dao cau mày, giọng nói cũng dịu xuống.
“Không mang thì thôi, khóc cái gì.”
Nói xong, hắn không chần chừ, tự mình cúi người tháo Huyền Quang Kính bên hông Hứa Thải Thải xuống.
Vừa tháo xong, Hứa Thải Thải khi nãy còn khóc mếu lập tức tươi tỉnh hẳn lên.
“Cảm ơn sư huynh!”
Y vui vẻ ôm lấy Tống Tẫn Dao một cái, sau đó tranh thủ trước khi thí luyện bắt đầu, không quay đầu lại mà lao thẳng vào kết giới bí cảnh.
Tống Tẫn Dao bị y ôm một cái, cả người khẽ run.
Đợi đứng vững lại, hắn vẫn nhìn theo bóng dáng Hứa Thải Thải cho đến khi khuất hẳn mới chịu thu hồi ánh mắt, đem Huyền Quang Kính cất vào trong ngực.
…
Thí luyện chính thức bắt đầu, do ảnh hưởng của trận pháp, các đệ tử vốn tụ lại nay đều bị chia ra xuất phát theo những phương hướng khác nhau.
Trong quá trình thí luyện, trừ khi vô tình gặp được đồng môn khác để tổ đội, nếu không thì phần lớn thời gian đều là hành động đơn lẻ.
Sau khi bắt được mấy con linh thú nhỏ, Hứa Thải Thải bị một con thỏ dẫn đường đi lạc vào một khu rừng xa lạ.
Phía trước hơn mười mét đã là một tầng sương mù dày đặc, khiến y không nhìn rõ bất kỳ cảnh vật nào.
Chưa đi được mười lăm phút, khu rừng vốn rộn ràng tiếng ve kêu chim hót đột nhiên trở nên im ắng lạ thường.
Hứa Thải Thải lập tức cảm thấy có điều khác thường, sắc mặt liền nghiêm túc, thu liễm thần thức, đề cao cảnh giác.
Ngay lúc đó, từng tiếng gầm trầm đục vang lên, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Hứa Thải Thải mượn lực mũi chân, nhảy vọt lên, đứng yên trên cành cây của một gốc đại thụ cao lớn.
Mặt đất tiếp tục rung lắc, một con Thạch yêu khổng lồ từ trong lòng đất vươn người đứng dậy, nhất thời nổi lên cuồng phong, cây cối ngả nghiêng, bụi đất bay mù mịt.
Thạch yêu ấy thân hình khổng lồ, che kín cả bầu trời.
Nó đứng giữa sơn cốc, nhưng chiều cao gần như vượt qua cả ngọn cây nơi Hứa Thải Thải đang đứng.
Lúc này y mới nhận ra, thứ y vừa dẫm lên gọi là "mặt đất", thật ra là phần lưng của con Thạch yêu này.
Hơn nữa——
Y khẽ nhíu mày, nhanh chóng nhận ra, con Thạch yêu này có linh lực cực mạnh, đã là linh thú Kết Đan kỳ.
Thông thường, loại linh thú này dùng để cho đệ tử Kết Đan kỳ thử luyện.
Sắc mặt Hứa Thải Thải căng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía kết giới trên không, tạm thời chưa vội hành động.
Bởi vì hiện tại y chỉ mới Trúc Cơ kỳ, gặp phải tình huống như vậy hoàn toàn có thể phát tín hiệu cầu cứu lên trên, trưởng lão phụ trách bí cảnh sẽ lập tức thay y đổi một linh thú phù hợp với tu vi Trúc Cơ.
Không bị trừ điểm, cũng không tính thất bại.
Dù sao để đệ tử Trúc Cơ kỳ đối đầu với linh thú Kết Đan kỳ là điều hoàn toàn không công bằng, cũng rất dễ xảy ra chuyện.
Thế nhưng Hứa Thải Thải lại không muốn đổi.
Y lại muốn thử xem, cảm thấy như vậy mới thú vị.
Tính cách của y vốn mang một phần ưa mạo hiểm, chính là do Tống Tẫn Dao dạy ra.
Hứa Thải Thải vốn sinh ra trong một gia đình phàm nhân bình thường, sống an ổn qua ngày, cha mẹ rất che chở cho y.
Năm y năm tuổi, cha mẹ chết trong loạn chiến. May thay được sư tôn động lòng trắc ẩn, đưa y về Trường Thanh Tông.
Tận mắt chứng kiến cảnh máu tanh chém giết, mất đi người thân duy nhất trên đời, lại bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ, khi đó Hứa Thải Thải vô cùng nhát gan.
Y sợ mọi thứ, cái gì cũng không dám làm.
Thậm chí y còn rất sợ Tống Tẫn Dao——
Một sư huynh cao lớn như núi, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Chỉ là vì sợ đến quá mức, lúc bị đối phương ôm lấy, y thậm chí còn không dám giãy giụa hay khóc nháo.
Chỉ dám cứng đờ trong vòng tay hắn, không dám nhúc nhích một chút nào.
Về sau là Tống Tẫn Dao không chê phiền phức mà luôn kiên nhẫn dạy dỗ y.
Khi y còn nhỏ, Tống Tẫn Dao sẽ bế y, khích lệ y dám nói ra mong muốn của bản thân, dám làm điều mình muốn, dám lấy thứ mình thích.
Khi y lớn hơn, không thể bị ôm đi như hồi nhỏ nữa, Tống Tẫn Dao liền luôn đứng sau lưng y, không rời nửa bước.
Lần đầu tiên kết bạn, lần đầu tiên xuống núi bắt linh thú nhỏ, lần đầu tiên làm nũng với sư tôn... Tất cả đều là vì có Tống Tẫn Dao phía sau chống đỡ nên Hứa Thải Thải mới dám làm.
Đó cũng là giai đoạn y bám Tống Tẫn Dao nhất.
Cứ như vậy, y chậm rãi hình thành một thói quen vững chắc——
Chỉ cần nghĩ đến có Tống Tẫn Dao phía sau, y thật sự có thể không sợ trời không sợ đất.
Đến hiện tại, y đã không còn quá bám người, có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tống Tẫn Dao, y liền có đủ dũng khí để làm bất cứ điều gì.
Cho nên gặp chuyện khiến người khác lùi bước, Hứa Thải Thải ngược lại càng muốn thử thách một chút.
Linh thú Kết Đan kỳ tuy khó đối phó, nhưng trong đám đệ tử Trúc Cơ kỳ, y cũng được xem là nổi bật.
Huống chi, linh thú càng mạnh, phần thưởng càng phong phú.
Y muốn mang phần thưởng về hiếu kính sư huynh, sư huynh nhất định sẽ rất vui, còn sẽ khen y.
Hứa Thải Thải chỉ trong vài hơi đã quyết định xong, lập tức vận linh lực làm rung lá cây xào xạc, đồng thời thu hút sự chú ý của Thạch yêu.
Khi Thạch yêu cảm nhận được uy hiếp và địch ý từ thân ảnh nhỏ bé kia đang đứng trên cây, tựa như bị sỉ nhục, mắt nó đỏ ngầu, gầm lên lao thẳng về phía Hứa Thải Thải.
Tiếng bước chân nặng nề làm cả sơn cốc rung chuyển.
Hứa Thải Thải nắm lấy thời cơ, nhảy vọt lên.
Y tiện tay rút một nhánh cây, hóa thành lợi kiếm, vừa lúc dùng đến chiêu kiếm pháp mới học của Tống Tẫn Dao, xông thẳng về phía mặt Thạch yêu.
Trong bí cảnh không phân ngày đêm, Hứa Thải Thải cùng Thạch yêu quần thảo hồi lâu.
Đến khi kết thúc, bộ đệ tử phục màu xanh đậm trên người y đã rách nát không chịu nổi, tóc tai rối bù.
Thạch yêu cũng không khá hơn.
Nó bị thương ở chân, hai cánh tay bị dây leo quấn chặt, lúc này đang quỳ rạp dưới đất gầm rống giãy giụa.
Hứa Thải Thải được đà xông lên, nhảy lên đầu Thạch yêu.
Linh lực màu lục nhạt như dòng suối lấy y làm trung tâm tỏa ra, toàn bộ rót vào mũi kiếm trong tay.
Thân kiếm lập tức phủ đầy quang ảnh, sát khí bức người.
Hứa Thải Thải một lần nữa nhảy lên cao, tựa như sao băng trong đêm, mang theo cuồn cuộn linh khí đánh thẳng vào mắt Thạch yêu.
Ngay cả nhãn cầu cũng làm từ đá, bị linh lực mãnh liệt đánh vào, tóe ra tia lửa sáng rực, Thạch yêu đau đớn gào thét chấn động cả trời đất.
Hứa Thải Thải nghiến răng kiên trì, không ngờ Thạch yêu trong cơn hấp hối vùng vẫy loạn, y nhất thời kiệt sức, vô ý bị hất xuống khỏi đầu nó.
Cùng lúc Thạch yêu ngã xuống, Hứa Thải Thải cũng rơi từ trên cao xuống.
Kiếm gãy, linh lực cạn sạch.
Phía dưới toàn là thi thể Thạch yêu, hòn đá cứng ngắc.
Hứa Thải Thải vừa liếc nhìn, còn có tâm tư cảm khái——nếu mà rơi xuống thì chắc chắn còn đau hơn mấy vết thương vừa nãy.
Y định cắn răng nhận mệnh, thì một luồng linh lực mạnh mẽ đột ngột quấn lấy eo y.
Cảm nhận được bản thân được linh lực đỡ lấy, Hứa Thải Thải lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng lợi dụng lực đạo ấy mượn lực dừng lại, cuối cùng vững vàng tiếp đất trước khi ngã lên đống đá.
Y vừa đứng vững, cách đó không xa Tạ Vấn Ngọc vận y bào hoa lệ đang tựa vào vách núi, chậm rãi thu hồi linh lực.
Hắn nhướng mày nhìn Hứa Thải Thải, lại gần đánh giá: “Không tệ đấy, Hứa Thải Thải, đến cả linh thú Kết Đan kỳ mà cũng thắng được.”
Hứa Thải Thải mệt đến người đầy tro bụi, y phục rách nát, nhưng tư thế vẫn ngay thẳng, dõng dạc.
Y thở một hơi, nghiêm túc hướng Tạ Vấn Ngọc hành lễ: “Đa tạ Tạ sư huynh.”
Hứa Thải Thải luôn rõ ràng chuyện nào ra chuyện đó.
Tạ Vấn Ngọc thường xuyên gây sự với sư huynh y là thật, nhưng hôm nay ra tay cứu y cũng là thật.
Trước đây cãi nhau là thật, hiện tại cảm ơn cũng là thành tâm thành ý.
Tạ Vấn Ngọc nghe xong hài lòng cười, phất tay: “Cảm ơn cái gì, ta là sư huynh của đám đệ tử các ngươi, chẳng lẽ có thể thấy chết mà không cứu?”
Nói xong lại cảm thấy mình lòng dạ thật rộng lượng, không khỏi tự đắc mà ngẩng đầu.
Quả nhiên, hắn chẳng qua là không vừa mắt Tống Tẫn Dao thôi, nếu không thì đâu đến mức mất phong độ vài lần.
Nếu không phải do Tống Tẫn Dao ép, hắn – Tạ Vấn Ngọc là đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Trường Thanh Tông, vốn dĩ nên là mẫu mực, gương sáng cho các đệ tử khác noi theo.
Hắn là người muốn làm đại sự.
Chứ đâu phải hạng không biết chừng mực.
Huống chi…
Tạ Vấn Ngọc vừa nghĩ, vừa lặng lẽ đánh giá Hứa Thải Thải từ đầu tới chân.
Bỏ qua chuyện Tống Tẫn Dao không nói, thật ra hắn vẫn thấy Hứa Thải Thải rất vừa mắt.
Mỗi ngày tung tăng nhảy nhót, không phục ai, giống như một nhành liễu nhỏ đầy sức sống.
Lại thấy hôm nay y không chỉ đánh bại linh thú Kết Đan kỳ, được cứu cũng không mất thể diện, trái lại còn chân thành cảm ơn, hoàn toàn không so đo chuyện cũ.
Tạ Vấn Ngọc lại càng thấy y rất giống mình khi mười bảy mười tám tuổi – có năng lực, có khí độ!
Vì thế nhân lúc Hứa Thải Thải ngồi rửa mặt bên bờ suối, hắn thong thả bước tới, mở lời: “Nhưng mà Thải Thải này, nếu thật lòng biết ơn ta, sau này có thể đừng nhắc tới chuyện đầu trọc của ta nữa được không?”
Hứa Thải Thải lau sạch mặt, không ảnh hưởng nhiều đến dung mạo, liền đứng dậy.
Y thấy Tạ Vấn Ngọc nói chuyện nghiêm túc, liền cũng trả lời bằng thái độ tương tự, đôi mắt sáng ngời, ngữ khí nghiêm trang:
“Vậy Tạ sư huynh có thể cũng đừng nói sư huynh ta bậy bạ được không?”
“….”
Tạ Vấn Ngọc lập tức biến sắc: “Hừ!”
“Ta nói hắn bậy hồi nào?”
Hắn giận dữ quay đầu bỏ đi: “Ngươi coi như ta chưa từng nói gì hết!”
Hứa Thải Thải: “……”