Trong núi tối đen như mực, tuyết dày ngập đến đầu gối khiến mỗi bước đi đều khó nhọc, mà trời thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng, tuyết vẫn đang rơi dày đặc. Dù là Vệ Đông gan to bằng trời, cũng chỉ dám men theo con đường đèo mà đi lên, không dám liều mình chui vào rừng rậm.
Lâm Ấp Sơn dưới màn đêm giống như một con quái vật khổng lồ đứng sừng sững, ánh đèn pin trong tay Vệ Đông quét đến đâu cũng chỉ thấy một màu trắng xóa.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu anh đi đường núi trong điều kiện thế này, dù tuyết dày đến mấy cũng không ảnh hưởng tới tốc độ của anh. Đèn pin buộc chắc vào cổ tay, gậy leo núi cũng móc dây vào tay, tay còn lại thì lửa thuốc lá chập chờn không ngớt, hết điếu này đến điếu khác.
Không hề nghỉ chân, ba tiếng sau, Vệ Đông đã đến một điểm tham quan gần lưng chừng núi nhất.
Không có điện, khu nhà ở điểm du lịch chìm trong bóng tối. Rẽ qua một bậc đá, Vệ Đông thấy ánh sáng, là một nhà nghỉ nhỏ. Anh nhíu mày, bước đến gõ cửa.
Người đàn ông ngồi ở quầy lễ tân nhà nghỉ trông thấy Vệ Đông ngoài cửa thì giật thót mình, vội vàng bật dậy ra mở cửa. Vừa mở đã hỏi như pháo nổ: “Đường mở được rồi à?”
“Thị trưởng Lục từng nghỉ chân ở đây không?” Vệ Đông chẳng buồn để tâm đến nước bọt đối phương bắn đầy mặt mình, đi thẳng vào chủ đề.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play