“Ê, tao nói này, mày cẩn thận một chút đi, coi chừng bị mưa bão cuốn trôi đấy.”

Vệ Đông vừa lái xe vừa nghe điện thoại, một tay cầm vô-lăng, một tay áp điện thoại vào tai, chân thì không ngừng rà phanh, quan sát tình hình đường xá mà nói:

“Nếu bị cuốn thì mày đến thu xác đi.”

“Mẹ kiếp, đến thu xác cũng chưa chắc tới lượt tao!” Lưu Trấn vừa gọi điện vừa xem tin tức trực tiếp trên TV, nhìn phóng viên đang bị gió quật đến mức suýt đứng không vững, không nhịn được mỉa:

“Báo động đỏ rồi đấy, mày cẩn thận vào.”

“Biết rồi.”  Cần gạt mưa hoạt động hết công suất, mà hiệu quả chẳng là bao.

“Khi nào mày về?”

“Vài hôm nữa.” Vừa nói xong thì phía trước đột nhiên có người lao ra, Vệ Đông đạp phanh một cái "két" cực mạnh, suýt thì tông trúng, mặt cũng trầm hẳn xuống:

“Thôi nhé, tao đang lái xe, cúp máy đây.”

“Ừ ừ, cúp đi.” Lưu Trấn vội gật đầu.

Vệ Đông quăng điện thoại sang ghế phụ, ngẩng đầu nhìn con đường ngập nước đến quá nửa bánh xe, cau mày, tắt máy, xuống xe.

Mới đi được vài phút, vừa rẽ vào ngã tư thì trong lúc liếc nhìn bảng đồng hồ xe, một chiếc xe từ đường bên phóng ra tông thẳng vào sườn xe Vệ Đông, húc cả hai xe dạt vào lề đường. Chiếc xe kia cũng không ngoại lệ, “thơm” nguyên một cú vào thân xe anh.

Xe dừng hẳn, Vệ Đông ung dung móc ra điếu thuốc, châm lửa hút, hút xong thì dụi tàn thuốc, thân hình cao to linh hoạt trèo ra ghế sau, lấy cái ô, rồi từ cửa bên gần bị kẹt mở cửa bước xuống.

Nước ngập tới gần mắt cá chân.

Anh vừa đi vòng ra phía sau xe thì bắt gặp người tài xế chiếc xe vừa tông vào mình vội vã mở cửa sau, miệng gọi to:

“Thị trưởng, ngài không sao chứ?”

Nghe tới đó, Vệ Đông nhướng mày, thầm nghĩ:

Mình bị thị trưởng đâm phải à? Giữa trời mưa gió thế này mà thị trưởng còn lang thang ngoài đường?

Có khi mình có thể chém cho ông ta một khoản bồi thường hậu hĩnh ấy chứ…

Anh còn đang tính kế thì từ trong xe kia, một chân thò ra, quần tây xám ủi thẳng thớm, bên dưới là tất trắng sạch như mới, đôi giày da sáng bóng, rồi chủ nhân của cái chân ấy xuất hiện.

Không chút do dự, cậu bước thẳng xuống vũng nước đen ngòm, tất giày quần tây đều bị bùn nước bẩn thỉu làm ướt sũng.

Người đàn ông đó lấy khăn tay che vết thương trên trán, nửa mặt khuất vào góc tối, sơ mi trắng dưới lớp vest xám dính vài giọt máu, tay trái cầm điện thoại áp vào tai, nói chuyện qua loa nhưng do tiếng mưa lớn nên Vệ Đông không nghe rõ.

Anh bước lại gần, định “mở lời làm ăn” với vị thị trưởng trẻ tuổi này. Nhưng càng đến gần thì càng nghe rõ giọng đối phương khiến Vệ Đông hơi khựng lại.

“Xin lỗi, Bí thư Chu, xảy ra chút tai nạn nhỏ… Tôi đã thông báo các đơn vị liên quan kích hoạt phương án ứng phó khẩn cấp… Tôi sẽ đến trễ một chút… Vâng… Tạm biệt, Bí thư Chu.”

Giọng điệu không có thăng trầm, nói năng rất bình thản, khác hẳn phong cách ‘quan trường’ thường thấy.

Ngắt máy xong, người đàn ông quay lại nhìn Vệ Đông cách mình chừng năm bước, lễ độ nói:

“Xin lỗi, tôi đã báo với bên cảnh sát giao thông rồi, họ sẽ đến xử lý. Tôi có việc gấp phải đi trước, tài xế của tôi sẽ ở lại làm việc với anh.”

Nói xong, cậu khẽ gật đầu với Vệ Đông, nhận lấy chiếc ô từ tay tài xế, cúi xuống lấy cặp tài liệu trong xe rồi bước nhanh đến chiếc xe vừa dừng bên lề.

Tài xế lập tức xuống xe mở cửa, cậu chui vào trong với dáng vẻ gọn gàng, dứt khoát, dù vẫn còn một tay che trán đang rỉ máu.

Thật ra lúc đó Vệ Đông cũng chẳng để tâm chuyện này lắm, mãi sau mới biết người kia trong vụ va chạm nhẹ đó đã bị chấn thương nhẹ ở đầu, đáng ra phải nằm viện, nhưng đến chân cũng không run một cái, đi vẫn thẳng lưng như chưa có chuyện gì.

Tài xế sau đó rất thành khẩn xin lỗi Vệ Đông, đảm bảo phía họ chịu hoàn toàn trách nhiệm, không hề tỏ ra hống hách.

Nghe xong, Vệ Đông chẳng biết có lọt tai không, chỉ hơi hất cằm về phía chiếc xe đang chạy xa dần, hỏi:

“Thị trưởng của các anh còn trẻ nhỉ.”

Tài xế cười ngượng nhưng đầy tự hào:

“Cảm ơn.”

Vệ Đông nghe vậy, quay sang liếc nhìn cậu tài xế, nở một nụ cười khó đoán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play