Vệ Đông quả thật quay lại rồi, để lộ cơ thể rắn chắc đầy cơ bắp. Dù trong một đơn vị quân đội vốn đầy rẫy những người đàn ông vạm vỡ, thì thân hình anh vẫn là hiếm thấy.
“Má nó! Mày hồi còn ở trong quân đội gây cho tao bao nhiêu phiền phức, bản kiểm điểm vì không tuân lệnh ngoài chiến trường viết cao cả tấc. Giờ thì sao? Ra ngoài một vòng lại quay về làm người tốt hả?” Chu Hiểu Cường đứng trên bậc thềm, vừa mắng vừa chỉ vào Vệ Đông, mặt mày hung dữ nhưng cười lạnh lẽo.
Vệ Đông vẫn không biểu cảm gì, lặng lẽ đứng đó, không nói lời nào, cũng không cúi xuống nhặt lại quần áo rơi dưới đất.
“Má! Vẫn cái kiểu im như hến!” Nhìn tên kia im thin thít không nhả nổi một chữ, Chu Hiểu Cường trợn trắng mắt, “Mặc đồ vào nhanh!”
Nghe xong, Vệ Đông mới cúi xuống nhặt quần áo.
Đôi mắt sắc bén của Chu Hiểu Cường dõi theo anh, ánh nhìn dừng lại trên vai Vệ Đông, rồi bật cười: “Sao? Có người yêu rồi à?”
Vệ Đông nhặt quần áo lên, nghe vậy hơi sững người, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trên bậc thềm, rồi thuận theo ánh mắt ông ta, quay đầu lại liếc nhìn vai mình. Ở đó vẫn còn dấu vết hôm đó Lục Tư Viễn vì đau đến cực điểm mà để lại, móng tay cào thành năm vết rách, dù đã lên da non, dấu vẫn còn rõ ràng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play