Lão bá thấy thôn trưởng tỏ vẻ không vui, vẫn cố lấy dũng khí nói tiếp: “Phía trước chính là thôn Bắc Sơn, các vị có thể ghé nghỉ đôi chút, chúng ta nguyện làm tròn đạo chủ nhà.”
Ai có rảnh mà cùng ngươi hàn huyên, chẳng thấy chúng ta đang vội lên đường hay sao? Chạy nhanh một chút mới là thượng sách, chớ nấn ná tại đây chờ quan sai đuổi tới!
“Chúng ta còn phải lên đường, không tiện ở lại.” Thôn trưởng lạnh nhạt đáp, rồi nghiêng người tránh sang bên, ý bảo chớ chắn lối đi.
Bên cạnh, một hán tử trung niên nghe phụ thân mình nói mãi vẫn chưa vào đề, nóng ruột liền chen vào: “Vị đại bá này, chúng ta muốn cùng các vị chạy nạn, ở lại Bắc Sơn thôn chỉ là đường chết. Lần này chúng ta trốn ra được, đợi quan binh tỉnh lại, ắt sẽ càng thêm nghiêm khắc. Chúng ta không muốn ở đó chờ chết, đi theo các vị, dọc đường còn có người nương tựa.”
Thôn trưởng nghe vậy, trừng mắt liếc một cái. Ngươi là ai? Có thân thích gì với chúng ta đâu? Tưởng nhờ vả vào à? Đừng hòng!
Người trung niên không đợi thôn trưởng trả lời, liền vội vã giải thích: “Vị này là phụ thân ta.” Hắn chỉ vào lão bá vừa nói chuyện.
“Chúng ta vốn là lang trung ở thôn Bắc Sơn, trước đây không theo thôn dân đi chạy nạn, là vì còn quyến luyến dược điền, tưởng rằng trốn ở thôn nhỏ hẻo lánh có thể bình an qua kiếp. Kết quả thế nào, các vị cũng rõ.”
“Lão huynh, nhà ta đều là người làm nghề thuốc, đường đi gian khổ ắt khó tránh bệnh tật, nhà ta có đại phu, có thuốc, chẳng bằng kết bạn mà đi, giúp nhau một tay.”
Lão bá bên cạnh vội tiếp lời, giọng đầy hối hận. Tất cả đều do lòng tham, tiếc của không chịu bỏ, ôm chút may mắn, kết quả lại chuốc họa. Nay gặp người tốt bụng, như bắt được cọng rơm cứu mạng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT