Địa cung phía dưới chia làm ba tầng, càng xuống sâu không khí càng đặc quánh như mùi xác mục. Trương Khởi Linh và Ngô Tà cùng một nhóm nhỏ đi tiếp. Lần này, người dẫn đường không phải ai khác—là Bàn Tử.

“Đừng nhìn ta như nhìn miếng thịt kho,” Bàn Tử càu nhàu khi thấy ánh mắt lạnh của Trương Khởi Linh, “ta dẫn đường là vì lo cho tiểu thiếu gia nhà mình, chứ không phải sợ ông.”

“Ông ấy không thích thịt kho đâu,” Ngô Tà cười khúc khích, nhẹ giọng xen vào, “ngài ấy chỉ ăn... mộc nhĩ với người ngoan.”

Trương Khởi Linh liếc cậu một cái, ánh mắt không rõ là đang nghiêm hay có gì mềm xuống.

🌕

Khi họ đến một gian mộ thất, Bàn Tử bước trước thì đột ngột đạp trúng bẫy, tường đá rung lên, và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng họ. Trong khoảnh khắc đó, từ trong góc tối, một bóng trắng lướt qua như sương mù — thi thể sống lại.

Nó lao tới cực nhanh. Không ai kịp phản ứng.

Ngoại trừ Ngô Tà.

Cậu không có vũ khí. Nhưng cậu rút ra từ tay nải một nắm tro đen và một sợi dây đỏ. Trong chớp mắt, tay cậu di chuyển theo một thủ ấn lạ. Một loạt ký hiệu ánh lên trong không trung.

“Trói hồn – khóa âm.”

Sợi dây đỏ hóa thành một vòng kết giới. Thi thể kia gào lên, khựng lại, rồi ngã vật xuống như bị thứ gì đó cắt đứt thần trí.

Mọi người đều lặng người.

Bàn Tử: “Đờ mờ… tiểu thiếu gia nhà tui biết bắt quỷ?”

Trương Khởi Linh không nói gì. Nhưng ánh mắt hắn đặt rất lâu trên tay cậu—vẫn còn run run sau lần ấn pháp.

Ngô Tà thở ra, mỉm cười yếu ớt:

“Em không thích mấy thứ bẩn bẩn... nên phải học cách xử lý. Không phải vì dũng cảm đâu... mà vì em thích sạch sẽ mà thôi.”

🌘

Lúc trở ra khỏi mộ thất, mọi người im lặng. Bàn Tử vỗ vai cậu:

“Cậu không cần giấu nữa đâu. Cái danh tiểu nương tử của Trương gia ấy… tôi thấy không phải chỉ có lớp vải đỏ, mà là thứ nguy hiểm bên trong.”

Ngô Tà cười nhẹ:

“Nguy hiểm thì sao? Nguy hiểm… có khi mới hợp với Trương tộc trưởng nhà mấy người.”

Tối đó, khi họ cắm trại trong mộ đạo, Trương Khởi Linh cầm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng lật ra, ngón tay chạm vào vết đỏ do kết giới phản phệ.

“Lần sau,” hắn nói khẽ, “không được tự ra tay nếu ta vẫn còn ở đó.”

Ngô Tà cười cười, lặng lẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng lại nghĩ:

Nếu không để em ra tay… ngài sẽ biết được em là ai sao, Trương Khởi Linh?

 

---

✨ Một lần nữa, vỏ bọc “tiểu tân nương vô hại” nứt ra. Nhưng kẻ đang ôm cậu trong lòng có vẻ... không hề muốn trốn chạy nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play