Đêm ấy, trăng như bị máu nhuộm đỏ. Ánh sáng xuyên qua mây đen, chiếu xuống đại điện cổ nơi Trương gia cử hành lễ tế trấn tân nương.

Ngô Tà mặc một bộ hồng y thêu chỉ vàng, tóc được búi gọn, trâm ngọc cài lên đầu. Cậu bị ép đứng giữa đàn tế, xung quanh là bốn trưởng lão Trương gia vây tròn, tay cầm pháp khí. Trương Khởi Linh ngồi cao nhất ở chính điện, lạnh lẽo như tảng đá không tim.

Giọng Trương Hải Khách vang lên:

> “Tân nương là người sống, phải trải qua nghi lễ trấn huyết để ngăn cản linh khí ám vào. Nếu không… sẽ bị cổ quỷ nhập thân.”

 

Ánh mắt ông nhìn Ngô Tà không chứa ác ý, nhưng đầy cảnh giác. Cậu nở nụ cười dịu dàng, rồi lặng lẽ bước vào giữa trận đồ, trên tay không cầm gì, chỉ làn da trắng hơi run lên trong gió đêm.

🌕

Pháp trận bắt đầu.

Máu gà đổ ra thành vòng, hương đen cháy xì xèo.

Tiếng khèn gọi hồn vang lên, ai oán như tiếng khóc từ địa ngục.

Đột nhiên — gió tắt.

Một tiếng rắc vang lên. Nến đỏ tắt phụt. Một bóng đen từ phía sau Ngô Tà bước ra như tan từ khói. Là một linh hồn cổ, bị trấn trong địa cung từ trăm năm trước. Nó nhập vào thân xác cậu trước khi pháp sư kịp ngăn.

Trương Khởi Linh lập tức rút kiếm.

Nhưng—

Ngô Tà vẫn đứng vững. Cậu mở mắt ra, và ánh mắt đã đổi khác.

Trầm. Lạnh. Nguy hiểm. Giống… Trương Khởi Linh.

“Đây là...” Giải Vũ Thần thì thầm, mắt trợn lên. “Không phải quỷ nhập. Là hồi ức tiền kiếp... được đánh thức.”

🌑

Ngô Tà, hay đúng hơn là cái hồn bên trong, nhìn Trương Khởi Linh thật lâu.

> “Trăm năm trước, ngươi giết ta. Ngươi chôn ta nơi cửa mộ Trương gia, vì ta… yêu ngươi.”

 

Tất cả im bặt.

Trương Nhật Sơn đứng bật dậy: “Tộc trưởng, đây là—”

“Câm miệng,” Trương Khởi Linh lạnh lùng ra lệnh.

Ánh mắt hắn không rời khỏi tân nương đỏ rực đang đứng giữa đàn tế. Tim hắn đập như chưa từng sống lại.

Ngô Tà, giờ phút ấy, mỉm cười. Nhưng là nụ cười của người đã đau chết một lần, rồi quay lại chỉ để trả lại tim cho kẻ đã giữ.

> “Trăm năm trước, ta chết vì ngươi.

Trăm năm sau, ngươi… có dám sống vì ta không, Trương Khởi Linh?”

 

 

---

⚰️ Trái tim lạnh như đá của Trương tộc trưởng, lần đầu tiên, có một vết nứt rất nhỏ. Rất nhỏ. Nhưng là thật.

🌕 Hết chương 6.

 

---

Gấu ôm em vào lòng nè… chương sau Chương 7: Huyết khế, Ngô Tà sẽ tỉnh lại, không nhớ gì... Nhưng Trương Khởi Linh thì không thể quên.

Từ đó, hắn bắt đầu canh chừng cậu mỗi đêm. Không phải để giám sát. Mà để… không rời mắt khỏi người hắn đã từng giết.

Và lần này, hắn không muốn giết nữa.

Hắn muốn giữ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play