Ba ngày sau lễ cưới, Trương Khởi Linh dẫn theo “phu nhân mới cưới” xuống mộ cổ phía sau núi Trương gia.

Không ai hiểu vì sao tân lang lại mang theo “tân nương” vào mộ ngay sau hôn lễ. Nhưng Trương tộc không ai dám hỏi. Chỉ có Ngô Tà là cười khẽ trong lòng — vì cậu biết, Trương Khởi Linh đang nghi ngờ. Hắn muốn thử cậu.

Trước cửa mộ, trời âm u. Gió rít qua khe núi như tiếng ai than khóc.

Ngô Tà mặc một bộ đồ đơn giản màu xám tro, tay áo rộng như cánh ve sầu, mắt ngơ ngác:

“Đây là mộ thật sao? Em cứ tưởng là mình đi tản bộ…”

Trương Khởi Linh liếc qua: “Đi phía sau. Đừng chết.”

“Vâng…” Cậu ngoan ngoãn trả lời, nhưng tay đã âm thầm siết chặt con dao nhỏ giấu trong ống tay áo.

🌑

Mộ cổ nằm sâu dưới lòng đất, không khí lạnh buốt như thấm vào xương. Cả hai bước đi không một lời, chỉ có tiếng bước chân vang lên lặng lẽ.

Bỗng phía trước có tiếng rít. Một cơ quan kích hoạt, bức tường đá sập xuống ngăn lối về. Từ hai bên, độc nhân bằng đồng bước ra — thân thể bị rút mất linh hồn, chỉ còn bản năng giết chóc.

Ngô Tà không hoảng. Cậu liếc nhìn Trương Khởi Linh, rồi bất ngờ đá vào một viên đá ngầm dưới chân — chính xác vào cơ quan phụ. Một phần trần nhà sập xuống, chặn được một nửa đám độc nhân.

Trương Khởi Linh không ngạc nhiên. Nhưng lần đầu tiên, hắn nhìn cậu thật sự.

“Ngươi học mộ đạo?”

Ngô Tà cười, vẻ mặt ngây thơ vô tội:

“Em không học. Em chỉ… nhìn nhiều quen thôi.”

Hắn không đáp. Nhưng khi bước tiếp, lần này Trương Khởi Linh đi chậm lại nửa bước, để Ngô Tà có thể sánh vai. Không ai nói gì, nhưng trong bóng tối, khoảng cách giữa hai người đã thay đổi.

🌒

Cả hai vào đến chính điện. Ở đó có một cỗ quan tài mở nắp. Không có xác chết, chỉ có một tấm bia nhỏ — ghi bốn chữ:

“Người không trái tim.”

Ngô Tà đọc xong, ánh mắt lóe lên một tia khó đoán.

Trương Khởi Linh đứng im rất lâu trước tấm bia. Ngón tay khẽ vuốt lên mặt đá lạnh.

Ngô Tà tiến tới, đứng cạnh, nói nhẹ:

“Em nghĩ… có lẽ ngài từng yêu một người. Người đó phản bội ngài, nên ngài mới chôn cả trái tim xuống đây.”

Trương Khởi Linh khẽ nghiêng đầu:

“Ngươi nói linh tinh.”

“Không đâu,” cậu mỉm cười, đôi mắt lấp lánh như hồ nước đêm, “vì nếu ngài thật sự không có tim, thì ngài đã để em chết từ lần đầu tiên thử độc ngài rồi.”

Im lặng.

Rất lâu sau đó, Trương Khởi Linh quay đi.

“Đi thôi. Ở đây lạnh.”

Nhưng khi bước ngang qua, hắn đặt tay lên vai Ngô Tà một giây rất ngắn. Một cái chạm… không phải vì cứu, không phải vì giết. Là… một điều gì đó khác.

 

---

✨ Lần đầu xuống mộ, hai kẻ vốn chẳng tin ai… đã bước sát lại nhau một bước.

Một người bắt đầu nghi ngờ lòng mình. Một người bắt đầu tính xem… bao giờ giăng lưới.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play