Trương gia ban đêm như một khối đá khổng lồ không có hơi người. Dù là ngày thành thân, không ai cười nói, không có tiếng nhạc, không có pháo. Chỉ có ánh nến đỏ máu và cái lạnh thấm từ lòng đất lên, khiến kẻ yếu tim cũng phải co rút người.

Ngô Tà ngồi giữa phòng tân hôn, tay lật từng trang sách cổ để che đi ánh mắt đang quan sát từ bốn phía. Trương Khởi Linh không hiện thân suốt ngày hôm đó, mà đến tận khuya mới bước vào phòng.

Tiếng cửa mở nhẹ như tiếng gió. Nhưng cậu đã nhận ra.

“Trương tiên sinh,” Ngô Tà ngẩng lên, giọng trong veo như nước giếng lạnh, “người tân lang đến trễ vậy, em sắp ngủ rồi đó.”

Trương Khởi Linh không nói gì. Hắn bước tới, nhìn thoáng qua chiếc giường phủ vải đỏ, rồi liếc xuống chiếc gối lụa gấm — nơi có thứ cậu giấu.

“Ngươi giấu cái gì dưới gối?”

Ngô Tà mỉm cười. “Một lá thư.”

Trương Khởi Linh trầm giọng: “Cho ai?”

Ngô Tà cười dịu như không:

“Cho ngài. Nhưng nếu ngài mở ra… cũng có thể xem như giao dịch.”

Hắn ngồi xuống, nhấc chiếc gối lên. Một tờ giấy gấp tư cẩn thận, không dán, không đóng dấu.

Chữ viết thanh tú, nhưng sắc bén như dao giấu trong tay áo.

“Em còn sống, nhưng họ muốn em chết. Trương tiên sinh cũng không cần vợ.

Chúng ta cùng diễn trò. Sau một tháng, em rời khỏi Trương gia, ngài được yên ổn. Em được sống.

Nhưng nếu ngài phản bội… em sẽ kéo cả Trương gia xuống mồ với em.”

Trương Khởi Linh ngẩng lên nhìn Ngô Tà. Cậu vẫn đang cười, đôi mắt ngây thơ không gợn sóng.

“Em nói thật. Em không muốn yêu ai. Cũng không cần ai thương xót. Em chỉ cần sống.”

Hắn im lặng một lúc, rồi xé đôi tờ giấy.

Ánh mắt không thay đổi, nhưng giọng trầm khàn hơn trước.

“Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi?”

“Không cần.” Ngô Tà nói nhẹ như gió. “Chỉ cần Trương tiên sinh biết — em thông minh đủ để không cần tình yêu, nhưng cũng độc đủ để không ai dám coi thường.”

🌒

Đêm đó, họ ngủ cùng giường. Không ai chạm ai.

Một người quay lưng về phía cửa sổ, lạnh như sương.

Một người nằm im nhìn lên trần, tay siết chặt tấm chăn đỏ như máu.

Không ai nói chuyện. Nhưng dưới chiếc gối đỏ lặng im…

Một sợi chỉ đỏ nhỏ xíu đã trôi ra từ khe vải, vắt qua giữa hai cái gối — mảnh như tơ nhện, mỏng như duyên mệnh, không ai phát hiện.

 

---

✨ Giao dịch giữa hai kẻ máu lạnh — nhưng trái tim con người vốn chẳng theo logic. Khi tình cảm bắt đầu len vào từ những khe hở nhỏ nhất, ai sẽ là người mềm lòng trước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play